Sunday, April 30, 2017

KÝ ỨC THÁNG TƯ


nguyễn thị khánh minh

Tranh Đỗ Hoàng Tường

1.

Dẫy bỏng mầu xanh. Đất cong người ngó. Lửa trong nắng ấy. Đem ngày tới
Lửa trong ngày ấy. Cháy lan màu phượng đỏ. Cháy loang nỗi sợ.
Những bóng lá nào còn có thể rơi xuống. Những tiếng động nào còn có thể lay động. Những bước chân nào còn có thể đi.
Lời nói bốc khói. Hạt lệ cũng đang bốc khói. Những thành phố những con đường bốc khói. Người ta đang chụm lửa cả thời gian.
Đứng ở đó, một ngày mùa hè bất động. Mắt nhìn tôi hạn
Trời ơi. Tôi nhớ những cánh chuồn chuồn bay trước cơn mưa
Rồi nó bay vào trong câu thơ hạnh phúc…

4.1978


2.

Con cừu con dê đứng bên lề gậm bóng cỏ hoàng hôn. Con ngựa thồ hàng mù hai phía quen lưng gánh nặng. Thảo nguyên là những con đường vạch sẵn. Bò nuôi chuồng quên rồi vị cỏ đồng. Bao la xanh là loanh quanh rào chắn. Con cá trong hồ kiếng đớp cành rong biển nhựa. Đại dương là những quẫy đuôi quanh…

Có phải là con dế dưới thân củi mục tiếng gáy không qua khỏi bóng đêm. Con giun. Trời cao ngang đất đi bằng những bước oằn thân. Con dế con giun mọc hoài đuôi hèn mọn.

Nhà ta thềm biển đông. Mỗi sáng muốn nhìn mặt trời. Con sóng phải liếm sạch bao nhiêu lần ác mộng đêm đen. Nhà ta thềm biển đông. Mỗi đêm ngủ nghe biển rầm rì một biển lệ. Nghe biển xông mùi máu anh em.

Tiếng hát của loài giun dế của cá kiểng của bò nuôi của ngựa thồ của dê của cừu trong cuộc thoát xác làm người. Ngửng mặt nhìn trời. Biển đông. Cất cao tiếng hát.

4.2011


3.

Phố thiếu nữ. Khung cửa sổ thức khuya. Bài vở ngập đầu vẫn nhường cho trái tim tôi một chỗ. Đợi chờ. Trên cổng gỗ con mắt thùng thư mở hoài trông ngóng mỗi tuần người đưa thư bỏ vào đó một cành hoa từ cánh đồng oải hương phía bên kia bờ biển lớn. Sài Gòn tóc mây đung đưa ràng non mùa diệu mật. Chúng ta nói với nhau bằng lời chim hót reo xuân.

Phố thiếu nữ. Khung cửa sổ lệch xô hốt hoảng. Mùa giấy trắng tan tác. Mùa hè về như cơn bão. Hàng phượng thất thanh tung cánh đỏ. Cơn mưa chẻ nghìn mảnh phố. Những con đường ứa lệ. Chúng ta nhìn nhau như sắp thất lạc nhau. Đàn kiến cụng đầu đi lặng lẽ. Sài Gòn tóc mây buộc chĩu hoàng hôn.

Phố ngày chúng ta lớn. Co cụm vòng tay. Liu riu lề đường. Lú ngọn đèn dầu. Bóng khuya khẳng khiu chân ghế phố đổ dài đen thẫm. Chúng ta nhìn nhau bằng mắt lửa que diêm cuối phố. Bật những giấc mơ. Khói thuốc lãng quên ngắn hạn.

Ký ức mọc rễ đau những con đường thủ đô một thời hoa mộng. Phố ngày chúng ta lớn người đi như bóng nói với nhau bằng lời đêm đêm lầm lũi. Người đi như mất. Phố kiến cỏ vọng phu còn đá nào cho tượng…

Phố ngày chúng ta lớn. Những mặt nạ buồn. Che dùm nhau nước mắt. Bảo bọc dùm nhau nụ cười để đêm về còn nguyên vẹn nhìn nhau bình yên mừng mừng tùi tủi. Để mỗi nguyện cầu biển lặng sóng êm cho người đi về bến.

Phố ngày ấy, một vết thương. Hoài không dám mở băng dán.

4.2012


MÕ PHỐ

Mõ phố rao buồn
Ngọng nghịu hồi chuông
Ù con gió chướng
Áy cỏ tai ương

Buồn rao mõ phố
Dựng mồ khói sương
Người ma nhí nhố
Cám cảnh âm dương

Vọng rao hồn phố
Tai nghe rất rõ
Nước mắt đang tan
Cười ran như vỡ

Chân người thấp cao
Rừng sâu hút bóng
Tượng đá chờ nhau
Buồn rao mõ vọng

Vọng phố lưu vong
Mất tên mất tuổi
Nhớ biển lưu thân
Hạt sông ngậm muối

Hạt buồn rao mưa
Phố kim phố cổ…
Chuyện kể. Đời xưa
Sài Gòn nức nở…

2017 
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

(Nguồn: Gio-o)

No comments:

Post a Comment