Monday, April 24, 2017

ĐỖ HỒNG NGỌC Ở ĐÀ NÃNG


Nguyễn Quang Chơn

Đỗ Hồng Ngọc đang nói chuyện về
"hạnh phúc trong đời sống hiện đại" ở Hội An.
Tháng 4. 2017

Anh Đỗ Hồng Ngọc nổi tiếng mọi thứ. Là bác sĩ nhi giỏi. Nhà thơ tài năng từ khi còn đi học. Nhà học Phật uyên áo. Tay viết ký tài ba. Thiền hành bền vững…
Tháng tư năm 2017 này ở Đà Nẵng có hội sách. Công ty Phương Nam mời anh ra nói chuyện và giao lưu cùng độc giả. Tháng ba anh đã gởi email báo tin. Tháng tư Tâm đã soạn kế hoạch “hành Bắc phương”, không biết có trùng ngày anh ra không, nên chỉ trả lời “hờ hững”. “Dạ, hẹn gặp anh!”  Vậy là… anh giận. “Chơn có vẻ không nhiệt tình!”… 

Hi hi, mình biết tính anh. Rất thận trọng chu đáo mọi việc. Dẫu đi làm hay đi chơi anh đều như thế. Nên luôn muốn có sự chuẩn bị rõ ràng, chứ không chung chung được!…
May quá, chuyến đi của 2 vợ chồng kết thúc ngày 19 thì 20 anh ra. Vậy là được dành thời gian trọn vẹn cho anh…
Anh Ngọc được ban tổ chức bố trí ở một phòng khách sạn nhìn ra bờ sông Hàn thơ mộng cho hợp với tâm hồn đầy thơ của ông bác sĩ . Và tình cờ chỉ cách căn mhà vợ chồng tôi chưa tới 100 bước chân. Vậy là quá duyên. Quá vui. Quá tiện…
Ngay buổi chiều, chúng tôi đưa anh thăm “Biên cương hành” Phạm Ngọc Lư. Hai anh tay bắt mặt mừng. Mừng vì anh Lư bị K, bệnh viện đã chữa trị hết thuốc, cho về nhà để…, thì bỗng anh khỏe ra, hôm nay da dẻ hồng hào, tóc mọc lại, hân hoan như trẻ nít, biểu diễn cho bác sĩ Ngọc thấy những bước đi tới đi lui vững vàng. Thật là cảm động!
Đỗ Hồng Ngọc đã gần 80 mà bước chân vẫn trầm ổn. Giọng tự tại. Thần sắc ung dung… Hội “Không gian đọc” ở Hội An mời anh nói chuyện về “Hạnh phúc trong đời sống hiện đại“. Một không gian ấm đẹp bên sông Hoài với gần 70 thân hữu cùng những người ái mộ đã đến nghe và giao lưu cùng anh. Có nhà thơ Hoàng Lộc đến gặp anh để chỉ bắt tay chào mừng rồi bay đi Mỹ. Có thi sĩ bụi đời Nguyễn Như Mây đi xe máy từ Phan Thiết ra chơi, biết tin, cũng ở lại rộn ràng, làm không khí thêm náo nhiệt, thêm vui. Nhiều người trẻ tuổi cũng có mặt. Đặc biệt, thượng tọa Như Giải từ Duy Xuyên cũng hạ san gặp bác sĩ nhà thơ, nhà Phật học!…

Buổi sáng sau cà phê, tôi đưa anh vượt Hải Vân Quan. Đỗ Hồng Ngọc thích lắm. Anh ghét chui qua những đường hầm khô khan. Chỉ thích sông biển núi đèo. Đèo Hải Vân đã có hầm chui từ lâu. Đường đèo hiểm trở chỉ thường dành cho du lịch. Chúng tôi lên giữa lưng chừng thì trời trở gió, mây mù và mưa nặng hạt, tầm nhìn chưa tới 2 mét. Lên đến đỉnh mưa gió vần vũ. Mù che kín Ải Vân Quan. Tôi sợ anh cảm lạnh thì sẽ hỏng cuộc nói chuyện tối nay của anh nên vội quay về. Dầu biết rằng bên kia đèo có mấy người nổi tiếng khác cũng đang sắp vượt đèo vào Đà Nẵng, đang hẹn hò cùng anh. Đó là vợ chồng luật sư, nhà giáo, đại gia Ngô Tiến Nhân và nhà báo lỗi lạc tài hoa Nguyễn Trọng Chức.
Anh Nhân và chị Bình người gốc Huế nhưng sinh ở Hà Nội. Học tập tại Hungary. Sống tại Sài Gòn. Và, Huế là “một cõi đi, về”. Anh chị rất quảng giao và cũng là người học Phật. Giới văn nghệ sĩ… “heo may” trong và ngoài nước, đa số đều quen thân với anh chị…
Anh Chức thì khỏi nói. Người cao đẹp. Dáng dấp như tài tử xi nê với hàng ria mép rất Charles Bronson! Anh làm báo từ trước 75, đã từng thư ký tòa soạn Tuổi Trẻ Chủ nhật và nhiều báo khác. Anh lại dây mơ rễ má với Tâm. Cô ruột anh lấy chú ruột Tâm nên hai gia đình thân quen đã lâu. Anh Ngọc ngạc nhiên khi thấy chúng tôi mới gặp mà đã thân tình!…
Thật là vui. Anh Chức quen biết tùm lum. Có nhiều kỷ niệm với sông Hàn nên bạn bè nghe tin rủ rê loạn xạ…
Anh Chức và anh Nhân vừa có máu văn nghệ lại có máu… tửu đồ nên chúng tôi thật hợp. Mấy ngày với thiền sư Đỗ Hồng Ngọc không được đối ẩm cho đã. Nay gặp hai bằng hữu của Lệnh Hồ đại ca thật sướng. Chúng tôi hể hả uống rượu vui đùa. Đỗ Hồng Ngọc cứ nhìn chai rượu vơi dần mà nhăn mặt. “Sư thầy” cái chi cũng biết, cái chi cũng giỏi, chỉ có rượu là lơ tơ mơ. Thấy chúng tôi khoái hoạt về các loại whisky, cognac, anh như… vịt nghe sấm. Khuôn mặt thờ ơ. Rồi. Đành lòng… đàm đạo với Tâm và chị Bình!
Thấy tôi sung sướng ẩm tửu để anh… lạc loài, anh bảo tôi “trả thù”. “Quân tử… ba ngày trả thù chưa muộn! “Hi hi!…

Từ trái: Đỗ Hồng Ngọc, Nguyễn Trọng Chức, Nguyễn Quang Chơn,
Ngô Tiến Nhân, chị Bình và Tâm.

Đêm giao lưu với độc giả bên bến sông Hàn, bên cây cầu Rồng màu sắc, trong một đêm se lạnh với gió mùa đông bắc thổi về, thật tuyệt! Mọi người nghe anh nói về an lạc. Nghe ca sĩ Thu Vàng hát, và đặt những câu hỏi cho anh…
Có những người đi bộ 5 cây số đến từ sớm để hỏi anh một câu rồi hân hoan đi bộ trở về. Có một nhà báo trẻ đẹp từ Hà Nội vào công tác biết tin cũng có mặt đặt cho anh câu hỏi mở màn thật đặc sắc và thực tế. Nhiều. Nhiều cánh tay giơ lên để xin hỏi và được nghe anh nhỏ nhẹ từ tốn ấm áp trả lời, để thấy một chút “an lạc trong nếp sống” như chủ đề cuộc nói chuyện hôm nay!…
Trời đã khuya. Mọi người già, trẻ vẫn vây anh xin chụp hình lưu niệm và xin chữ ký. Tâm cả ngày cùng tôi sát cánh bên anh cũng nhõng nhẽo mua tập thơ Đỗ Nghê Đỗ Hồng Ngọc “Thư cho bé sơ sinh” để được anh ký tặng riêng!…

Vậy là “công việc” anh đã hết. Chúng tôi lên “kế hoạch” đi chơi! Sáng hôm sau, đoàn chúng tôi thuê xe đi Tam kỳ, thăm làng bích họa Tam Thanh… Bãi biển hoang sơ. Người dân chân chất. Cái làng chài nhỏ bé, bỗng nên thơ bởi những bích hoạ của các họa sĩ Hàn quốc, đã trở thành điểm đến trữ tình. Nhiều bạn trẻ đổ về đây để thăm viếng. Selfie. Chúng tôi ngồi trong bóng mát nhà quê. Uống ly nước dừa. Ăn ly chè đậu đen mà nghe mát ruột…
Tôi tranh thủ thời gian để đưa các anh chị đi thăm hồ Phú Ninh. Một hồ thủy nông hữu ích đã giúp bao ruộng lúa của Quảng Nam vàng óng… Công trình thủy lợi này đã có kế hoạch xây dựng từ thời VNCH nhưng vì chiến tranh nên không thực hiện được. Sau 75, chính quyền mới tiếp quản và kêu gọi tất cả các thanh thiếu niên trong tỉnh góp sức dựng xây, đã tưới tiêu cho cả một vùng ruộng rộng lớn bao la Thăng Bình, Tam Kỳ, Núi Thành…
Chúng tôi đi thuyền ra giữa lòng hồ. Neo ở một mỏ nước khoáng mãi tuôn lên từ một đường ống cắm sâu vào lòng đất, với nguồn nước nóng đến 64 độ nhiều khoáng chất tốt cho cơ thể. Được nhà nước chế biến thành nước khoáng Phú Ninh thơm ngọt và bổ dưỡng…

Trên đường về ngang Vĩnh Điện, chúng tôi ghé ngang Thạch Trúc Viên để thăm kỳ sĩ ẩn cư Mạc Phụ Đynh Trầm Ca. Anh là nhạc sĩ nổi danh với “mười năm tình cũ”, với bài thơ nhớ quê đầy chất giang hồ mà tình quê lai láng….

…. Quán cóc bốn thằng ngồi cụng ly
Quê nghèo một thuở rủ nhau đi
Chiều nay quê cũ thổi mây nhớ
Xuống đọng ngang đầu bốn miệng ly…”

Trời. Những người xa quê ngồi uống bia hoài hương vườn cũ. Thấy bọt bia trắng mà tưởng mây từ ải vân quan thổi về, đậu gieo thương nhớ. Ý tưởng thật tài tình!…

… Quán cóc bốn thằng ngồi như mê
Có ai vừa nhắc chuyện ngoài quê
Ai ca giọng Quảng nghe thương quá
Bốn cốc hoài hương chảy ngược về!

Quá hay. Tuyệt cú với Mạc Phụ tài hoa!…
Kịp sketch cho Mạc Phụ hai bức chân dung rồi chia tay bịn rịn. Chiều nay mấy anh còn đi Hội An. Tôi còn nhóm bạn từ Úc về chơi. Ngày mai tôi cũng phải đi Sài Gòn. Anh Chức cũng bay. Nghe thấy phone của nhóm văn nghệ Đà Nẵng, nghe đâu có nhiều nhà thơ, thầy thuốc nam, đạo sĩ, “hùng anh quần hội”, gọi mời anh Ngọc ngày mai giao lưu. Anh quá bận rộn, vậy mà cứ “an lạc”, thật hay!….
Cuộc vui nào rồi cũng phải chia tay. Cám ơn anh Đỗ Hồng Ngọc. Cám ơn anh Nguyễn Trọng Chức, anh Ngô Tiến Nhân, chị Bình, bằng hữu của các anh. Và, cám ơn Tâm nữa, đã làm cho Đà Nẵng những ngày đầu hè thơm thảo, ấm tình!…
Nguyễn Quang Chơn
24/4/2017


No comments:

Post a Comment