Tuesday, April 5, 2016

NGƯỜI TỬ TÙ



tiểu thuyết của Khuất Đẩu

  
Người tử tù. Tranh Trần Thanh Châu

KỲ V


9. Một thoáng nàng
Đã có lúc, giữa khi những ngôi sao chợt mờ đi, bởi một lượt sương kết tụ bằng hơi thở của hằng triệu bông hoa, những lá cỏ sắc run lên khe khẽ, một con dế chợt gáy lên lảnh lói đâu đó trong bụi rậm và chàng cảm thấy đêm dài như một đời người. Chàng đã nghe một tiếng rên nho nhỏ vừa thê thiết mà cũng vừa tha thiết, tiếng rên của nàng và chàng chợt hiểu tại sao những cánh hoa nở ra tuy có vẻ dịu dàng nhưng cũng vô cùng khốn khó, những cánh hoa có lẽ cũng đã rên như thế khi con ong mang phấn tới cho hoa kết thành nụ, một hạnh phúc cao ngất trời và một khổ đau sâu hút, cả hai như ngày và đêm, như sáng và tối, như sống và chết, như một cặp song sinh buộc chặt lấy nhau đến tận cùng cuộc sống miên viễn.
Chàng nghe tiếng rên ẩm ướt của nàng và chàng hiểu nàng đang vỡ ra như hạt mầm cựa mình trong đất. Chàng cảm giác bầu trời như thu nhỏ nóng sốt trong khi trái đất mỏng manh ấm áp trong tay. Chàng nghe tiếng rên ướt át kéo qua hồn mình như một dòng sông nhỏ đang tỏa hơi ngào ngạt trong buổi bình minh êm dịu. Chàng cảm thấy vừa phấn khích vừa ân hận. Một nửa giọt nước mắt nàng lấp ló giữa hàng mi đã được chàng làm vỡ ra bằng đôi môi, rồi lại hôn ngọt ngào thay cho một lời xin lỗi.
Người nàng chợt run lên như chiếc lá khẽ run dưới hơi thở mạnh mẽ của một loài chim đêm. Nhưng nàng yên lòng khép mắt bơi qua một con sông rộng, căng ngang từ bờ cõi sinh đến bờ cõi tử. Nàng thấy mình được nâng đỡ một cách trọn vẹn, an toàn, đến nỗi nàng tưởng chừng có thể bay lên cùng với mùi hương thầm kín. Một đôi lần giữa cơn mê đắm, nàng hé mắt nhìn chàng như đứa bé mới sinh lần đầu được nhìn thấy ánh đèn. Nàng hơi sửng sốt nhưng đôi môi dễ thương và ngoan hiền của nàng lại hé cười như một lời cảm tạ,
rằng anh đấy phải không, anh quen thuộc sao bỗng dưng lạ lùng quá đỗi, anh dịu dàng sao lại thô bạo dường ấy,
anh đáng giận nhưng cũng đáng yêu xiết bao, anh vừa giết chết em mới đó, rồi lại cũng chính anh cứu sống em mới đây, mà sống dữ dội, sống mãnh liệt hơn cả trăm lần.
Nụ cười ấm áp của nàng như một lời khen tặng và cái điều tưởng chừng thô bạo khiến nàng phải rên lên đau đớn hóa ra chỉ là tiếng pháo lệnh của hạnh phúc. Giống như dòng nước đã băng qua được thác ghềnh, đến lúc bình yên duỗi dài giữa hai bờ cỏ, chàng cũng tuôn chảy vào nàng và nàng cũng bình yên duỗi dài trong mê mệt.
Một lúc lâu gần như là một lúc ngủ ngon, cả hai cùng mở mắt nhìn nhau như thể vừa sống qua một cuộc đời khác. Chàng có vẻ lúng túng ái ngại vì ngực và lưng quá đồ sộ, còn nàng thì thẹn thùng vì nhớ ra mình đã rên lên nho nhỏ.
Nhưng đó là một đêm xinh đẹp hơn hết thảy mọi đêm, những vì sao được tẩm trong hơi thở của muôn hoa và không khí thoảng mùi hương của cỏ sắc và hương thầm của phấn bông lau, hai người đã chìm trong lối đi ngập tràn cỏ phấn hồng và trong tiếng ca ngân dài của côn trùng quen thuộc, hai người đã đuổi nhau như hai con chồn lông trắng chạy bồng bềnh giữa đám cỏ bềnh bồng, cho đến khi mệt nhoài hay là cố ý mệt nhoài để được ngã lên nhau.
Đó là một đêm mà sự sống và sự chết gặp nhau một cách bàng hoàng, sự sống và sự chết ôm riết nhau thân ái như hai người bạn tri kỷ, sự sống mạnh mẽ và quyến rũ như một người nam, còn sự chết đằm thắm và dịu dàng như một người nữ, sự sống và sự chết lướt tới như hai tia lửa điện gặp nhau trong mây.
Và trong mùi hương của cỏ bồ xít, dưới những vì sao đẹp như hạt lệ mừng và trong khi dòng suối của ấu thời cất tiếng ca quen thuộc, chàng cảm thấy hơi nóng của thân thể nàng đã làm cho khuôn mặt mình ửng chín.
Đột nhiên bẽn lẽn vì thân thể giàu có tinh khôi của mình trống trơn dưới mắt chàng, nàng dấu mặt trong mái tóc dài cứ như hờn dỗi, thực ra là náo nức đợi chờ như mặt đất ẩm ướt chờ mùa xuân.
Chàng mạnh khỏe ào ạt như dòng nước mát tưới lên thịt da nàng đang nứt khô hạn hán, làm nở rộ những bông hoa chưa nhìn thấy bao giờ.
Và nàng, nàng mênh mông như biển, ôm choàng tất cả, dung chứa tất cả, nàng không tan chảy như chàng, nàng lớn lên như bầu trời và mênh mông như đêm tối, chính nàng nâng đỡ chàng, dạy bảo chàng, chính nàng nghiêm mặt răn đe, nhưng cũng chính nàng ngợi khen khích lệ.
Cả hai đưa nhau lên tột đỉnh của sự sống và xuống sâu tận cùng của sự chết, cả hai đều cháy ấm và thịt da reo lên như lửa mùng gặp củi.
Nàng cảm giác hôm nay mình mới thực là mình, dường bệ và lộng lẫy, nàng ngự trị trên ngai kết bằng đài hoa do chàng mang tới và chàng chẳng phải là hoàng tử mà là một thị đồng ngoan ngoản.
Cả hai đều muốn nói cảm ơn lẫn nhau.
Chàng nằm sát bên nàng trên mặt đất hăng nồng mùi cỏ bồ xít, chàng luồn tay dưới chiếc cổ trắng và sáng như một ý tưởng nhân hòa thánh thiện, lùa những ngón tay vào trong tóc nàng với vẻ lười biếng, lặng nghe cảm giác rã rời nhưng hết sức dịu êm lan tỏa khắp châu thân, chàng nói khẽ,
ngủ đi em, ngủ một chút nghe em
và nàng ngoan hiền khép mắt,
nhưng chàng biết cũng như mình, nàng không ngủ, nàng thở thật nhẹ nhưng hơi thở nàng vẫn cứ lay động chàng bởi mùi thơm như ướp bằng hương lá chanh và không chỉ ở ngực nàng mà cả người nàng cũng bồng bềnh như một con thuyền nhấp nhỏm muốn ra khơi
Và con nước lại lên, gió lại nổi, buồm lại phồng căng, họ lại đưa nhau đến những miền trù phú tịch liêu là vương quốc của riêng hai người. Họ nhìn nhau yên lặng như chưa bao giờ được nhìn nhau no nê như thế.
Chàng thấy khuôn mặt nàng sáng lên trong đêm tối với hai con mắt nửa dỗi hờn nửa diễu cợt, nhưng miệng nàng lại tỏa sáng một nụ cười ấm áp rất bao dung. Chàng hiểu đó là một ân sủng sẽ đỡ nâng chàng trong suốt cuộc đời.
Còn nàng, trước mặt nàng không còn bầu trời, sao đêm, bóng núi mà chỉ có chàng mạnh bạo như một đám mây sũng nước. Có lúc nàng đã muốn nâng mình lên hôn phớt cái khuôn ngực mướt mồ hôi của chàng, liếm láp cái vị mặn ngọt ngào từ cơ thể săn chắc. Nàng nương theo hai cánh tay vững chãi như hai trụ chân cầu, cố đưa cằm cho môi chạm vào ngực và trong một thoáng mơ hồ nàng nghe tim chàng đập như một hồi trống thúc quân.
Nàng bàng hoàng đánh rơi mình xuống, không phải vì giật mình mà vì biết chàng đã vào thật sâu, nàng nhớ ra mình đã kêu lên, không biết có phải tên chàng hay một tiếng gì tựa như tiếng khóc, một tiếng rất nhỏ nhưng lay động đến cả đất trời,
nàng nghĩ thầm, mình chết, sung sướng được chết
Và với cái chết êm ái ngọt ngào như thế, nàng thấy trong người ứ căng niềm sống. Ngực nàng như buồm no gió với hai núm vú đỏ hồng đã ngã màu nâu ướt. Cả người nàng như được thay da nên rất mỏng, rất mới, rất thơm đến nỗi cảm nhận từng chút hơi ấm của người chàng. Nàng có cảm giác mình là ngôi nhà xây xong đẹp đẽ nhưng lại đóng kín, nay đã được mở cửa bởi bàn tay của chủ nhân thanh lịch. Ngôi nhà thân thể nàng giờ đây là của chàng. Lạ lùng làm sao, nhờ có chàng nên mới biết được mình có bao nhiêu là kho báu, bao nhiêu là khoái cảm, bao nhiêu là rẩy run. Chàng đã ân cần đưa tới những nơi giàu có, phát sáng, khiến nàng hiểu được rằng, từ đây nhịp máu chạy dưới thịt da nàng, ngân vang trong các đường gân mạnh khỏe đều vọng âm hơi thở và nhịp máu của chàng. Giọng nói của nàng cũng trầm ấm, thiết tha và nũng nịu hơn, như thể là hạ xuống nửa cung bậc cho vừa với bản hòa ca của chàng. Bằng cái nhìn rất mới, nàng nhìn chàng như thể chiêm ngưỡng một vị thần bổn mạng. Nàng muốn nói hết những ý nghĩ của nàng cho chàng nghe, muốn cảm ơn chàng một lần nữa và nàng tin chàng cũng muốn như thế.
Thật dịu dàng, nàng nghe tiếng chàng gọi nhưng không phải ở sát bên tai mà ở tận một dòng suối xa, một tiếng gọi nhẹ làm sao nhưng cũng vang dội xiết bao. Nàng nhìn chàng, không lên tiếng cũng không gật đầu, nàng muốn được hôn lên cái miệng nồng nàn đó, đôi mắt thắm thiết đó, cả bàn tay tọc mạch đó, nàng muốn được nói với chàng không chỉ một lần mà còn nhiều nữa trong suốt cuộc đời dài màu mỡ. Nhưng nàng e thẹn không nói nên lời, chỉ đáp lại chàng bằng một nụ cười mà chàng hiểu như một lời mời gọi. Nàng thấy chàng một lần nữa nghiêng xuống như một đám mây sũng nước, hơi thở chàng lại đun nóng khiêu khích nàng để rồi cả hai cùng tan ra hòa nhập với bóng đêm vô tận.
Và bây giờ nàng hiểu được tại sao dưới ánh nắng mặt trời hoa lại nở, nhựa lại chảy trong cây, trái nhú lúp xúp trên đầu những đài hoa, hiểu được tại sao lúa trỗ đòng đòng, lúa chín, tại sao con tằm bụng chứa đầy kén và nàng thầm kêu tên chàng như gọi tên môt nguồn phúc.
Bây giờ mọi sự hoàn hảo và tự nhiên như những lần đã tắm không quần áo, những lần gối đầu lên nhau nằm ngủ như chó con. Bây giờ hạnh phúc là một cái gì gần gũi và có thật.
Và như dòng suối vẫn chảy, như trái tim xinh đẹp của các vì sao vẫn đập, hai người đã nhu thuận khôn ngoan trong nhịp điệu âm thầm của trời đất, hai người đã chết hằng triệu lần và cũng hằng triệu lần được tái sinh, trong những phút giây của thiên thu ngắn ngủi, đã dạo chơi từ địa ngục đến thiên đàng, đã bay bổng trong những phút thoát thấn vi diệu như cái chóp đỉnh điên cuồng của các đại nghệ sĩ trong khi sáng tạo đã vươn tới.
Một lần nữa nàng thấy mình lớn bằng trời đất, nâng đỡ chàng, dạy dỗ chàng


10. Những quạ và quạ
Quạ đã tới!
Quạ! Quạ!
Quạ réo tên mình như một sự tôn xưng thậm ngu ngốc.
Những con quạ đen trộm cắp láo liên, thoạt ra thoạt vào các xóm làng, rình bắt gà con.
Những con quạ, lùng sục bạo tàn như những tên thổ phỉ, chui rúc vào các tổ chim hiền lành bố mẹ không biết chống đỡ, đập vỡ những quả trứng nâng niu, vật chết những chim non mới nở.
Những con quạ đói khát, luôn luôn đói khát, thường khi vẫn bị chim sáo và chèo bẻo đuổi đánh xác xơ.
Những con quạ đêm đêm kêu thét trên mái nhà những người đang hấp hối.
Những con quạ trong buổi chiều đã tới, những tên khốn kiếp từ khắp nơi đã nghe ra trong gió mùi tử khí, như cá mập đánh hơi mùi máu trong ngàn dặm biển xa.
Quạ! Quạ!
Xếp lại những đôi cánh đen nham hiểm, chúng dừng lại trên những mỏm đá nâu, nhìn xuống cái xác thối rữa với tất cả nôn nao cồn cào, khiến cổ họng chúng bạnh ra và từ đó thoát ra tiếng quạ quạ khàn đục. Chúng vẫn gọi tên mình kiêu hãnh, nồng nhiệt, như thể trên đời này chỉ có quạ là xứng đáng được tụng ca.
Quạ, quạ!
A, cái bữa tiệc phơi mở nồng nàn kia, chờ đợi gì nữa mà chúng mình không nhập tiệc! Hãy sà xuống, vợ con ta, anh em ta, bạn bè ta, hãy sà xuống như những lần bắt trộm gà con. Chúng mình có những chiếc mỏ sắc như dao kéo. Chúng mình biết cách làm cho thịt người chết và ngay cả người sống phải rớt rơi, chạy tuột vào bụng.
Nào hãy reo lên để ca ngợi vận hên.
Quạ, quạ!
Quạ muôn năm!
Những con quạ bẩn thỉu liền sà xuống thấp. Đôi cánh đen của chúng che rợp một góc trời.
Quạ muôn năm!
Quạ muôn năm!
Quạ bay đầy trời.
Quạ bay như quân cuồng khấu công thành.
Quạ kêu vang trời như một bài ca ai điếu.
Quạ muôn năm và muôn năm quạ!
Người tù nhìn bầy quạ đang bay lượn trên đầu như những kẻ đồng bóng chạy đàn. Anh có cảm giác như mình đang gặp lại đời sống xô bồ, ồn ào, quen thuộc sau nhiều ngày xa cách. Anh chờ đợi chúng tới gần với ít nhiều tò mò, thích thú. Anh nghĩ, ít ra chúng mày vẫn sinh động hơn những núi non xụ mặt và cũng dễ thân quen hơn là những con dòi.
Anh ngửa mặt nhìn lên trời, vui vẻ bảo chúng:
Thì xuống đây xem nào, làm gì mà ồn lên như thế.
Anh nghe giọng nói mình khó khăn sau nhiều ngày câm lặng. Một giọng nói mệt nhọc, nhiều lúc ngã quỵ như một người ốm yếu phải leo lên dốc. Có lẽ, từ đây nhờ chúng mà anh được nói, được cười. Dù rất ghét những ai tự ca ngợi mình, nhưng cái tiếng quạ quạ vẫn làm cho anh cảm thấy vui tai. Nó vẫn dễ nghe hơn là tiếng vang khô khốc của đá lăn trên đá.
Quạ quạ!
Muôn năm quạ!
Thì mặc xác chúng mày, muốn bao nhiêu năm mà chẳng được!
Nhưng lũ quạ hôi tanh vẫn chưa đáp lời anh. Chúng hãy còn bay như diệu võ giương oai. Chúng đang thét gào như quát bảo: này, cái thằng người như con sâu róm kia, rồi cũng sẽ làm mồi cho bọn tao đấy, quạ quạ!
Bầu trời bây giờ mù đục, các vách đá không còn chói chang nhức óc. Người tù cảm thấy tự tin hơn vì ít ra anh cũng đã chống chọi được với cái buổi trưa khắc nghiệt nhất trong đời. Từ đây, với đêm tối sắp đến, mọi sự chắc sẽ dễ chịu hơn, anh tin là như vậy.
Đột nhiên, hết sức lặng lẽ, lũ quạ đáp xuống bên anh. Chúng nhìn anh như lũ trẻ nhìn một người đàn ông xa lạ đang mang trên lưng một thùng quà. Không hiểu ông ta sẽ tung hê hết cho chúng hay bày trò phỉnh gạt?
Người tù nhìn lũ quạ nhích tới bằng những bước chân rón rén. Gần, thật gần. Những cái mỏ cong như câu liêm, sắc như mỏ chim ưng kia rúc vào cái xác trên lưng, chỉ trong chớp mắt là sẽ chẳng còn gì. Không còn lủng lẳng tay chân, không còn thịt da hôi thối, không còn dòi. Ừ, không còn dòi, đó là điều anh mong đợi nhất.
Và một khi, cái xác chương phình không còn đeo bám trên lưng anh nữa, anh cũng sẽ không còn thừng, không còn xích, anh sẽ nhẹ tênh với tự do bát ngát, tụ do đứng ngồi, tự do tới lui và tự do chết. Thật không ngờ cái lũ dơ bẩn kia lại có thể đem đến tự do cho anh. Với tự do thênh thang, anh sẽ cố leo lên những mỏm đá cao kia, sẽ nhìn lại cây cối, ruộng đồng, cửa nhà phố quận. Anh sẽ hét lên thật to hai tiếng tự do, dù biết rằng sau đó anh sẽ chết. Cái ý nghĩ chết tự do, tức là làm chủ cái chết, khiến anh cảm thấy ít ra, mình vẫn còn là một con người chứ không phải con dòi.
Anh nhìn lũ quạ bằng cái nhìn mời gọi thơm thảo. Anh ngoắc tay nói với chúng: lại đây, lại chia giúp cái của nợ này. Một vài con như hiểu được xích lại gần. Chúng nghiêng đầu ngắm nghía, lựa chọn chỗ nào là thơm ngon nhất.
Quạ quạ, cho thiệt phải hôn?
Ừ, anh nói, lại gần chút nữa, đậu trên lưng tao đây. Này, ăn thử một con dòi để biết nó mê tơi như thế nào.
Anh nhặt một con dòi đang bò trên bụng, búng về phía con quạ đứng gần nhất. Những cái đầu đen chụm lại như ruồi. Một cái cổ giương cao bạnh ra và anh trông thấy con dòi sáng trắng biến mất trong cái miệng đỏ như máu. Vừa kinh tởm nhưng cũng vừa thích thú, anh lại nhặt những con dòi đang bò lúc nhúc trên mình, ném cho chúng.
Lại giày xéo tranh nhau, lại kêu quạ quạ như bảo: nữa nữa!
Vui quá, chúng mày ăn như người ta nhai bánh tráng trước khi vào tiệc. Thì đây, cái bữa tiệc ê hề đang bày sẵn trên lưng tao đây. Còn ngại ngùng gì nữa mà không chịu nhảy phóc lên, hãy xơi một bữa no kềnh cho bõ những ngày đói khát.
Nhưng lũ quạ chưa đủ tin nên chưa dám nhảy lên. Cái máu trộm cắp khiến chúng lúc nào cũng dè chừng cảnh giác. Tổ tiên chúng đã bao nhiêu lần sụp bẩy, chỉ vì những chú gà con ngơ ngác đang kêu chim chíp dưới những tấm lưới ngụy trang.
Người tù nghĩ ra một cách mời gọi khác. Anh quay lưng về phía chúng, chìa cái xác tênh hênh nhầy nhụa máu mủ. Thơm ngon quá phải không? Ăn hết đi, ăn hết rồi cút khỏi mắt tao! Nhưng lũ quạ tinh ranh lùi lại. Khó tin quá. Lũ người đâu có dễ cho không như thế. Sự nghi ngờ khiến chúng bay toáng lên.
Không dụ được lũ quạ khiến anh ngồi chỏng chơ lảng xẹt. Chẳng lẽ chúng chỉ ăn dòi? Đợi cho cái xác kia biến thành những con dòi, để thật mềm, thật ngọt rồi mới chịu ăn như những kẻ cầu kỳ thì biết đến bao giờ. Chừng đó thì chính anh cũng đã rã mục ra rồi!
Nhưng anh lầm, lũ quạ không chỉ muốn ăn dòi mà còn muốn móc mắt anh ra. Chúng lại kêu quạ quạ như để tăng thêm can đảm, đáp xuống sau lưng anh. Những con dòi tuy béo núc nhưng chẳng thấm vào đâu so với tính ăn bẩn của chúng. Một vài con chỉ làm cho chúng thèm khát, háo hức, cuồng điên hơn mà thôi. Chúng không ngớt reo quạ quạ như gầm gừ dọa nạt.
Người tù cảm thấy rờn rợn như đang nghe tiếng quát tháo trầm thống của thần chết. Chỉ có hắn mới có ngôn ngữ và giọng điệu ầm ào như thế. Chưa từng gặp nhau, nhưng anh cảm thấy hắn đang đến thật gần, như thể hắn quanh quất đâu đây. Không còn nghi ngờ gì nữa, lũ quạ hôi hám kia chính là đạo quân tiên phong của hắn.
Anh đang tư lự, dùng dằng thì đột ngột như một cơn sóng đen, lũ quạ ào tới. Chúng lao vào người anh những cú đấm ô nhục, còn hơn lúc bị khảo tra trong ngục đá. Chúng chen lấn, giẫm đạp, gào la. Chúng thọc sâu những cái mỏ gọng kềm, rúc vào mớ thịt dềnh lên như bùn lỏng. Chúng vừa kêu quạ quạ vừa hối hả nuốt òng ọc. Chúng trùm kín cả cái xác và người tù như một nấm mồ đen.
Anh chết ngộp trong nấm mồ nồng tanh dơ bẩn đó. Chính anh cũng bị quặp lấy, róc rỉa. Thịt da anh đã không ngớt kêu than. Anh lăn lộn, quằn quại như con sâu giữa bầy kiến dữ. Dù vậy, trí óc anh vẫn rắn rỏi sáng suốt. Anh biết mình phải chết nhưng không thể chết trong những cái mỏ hôi thối của loài ác điểu. Không thể để lũ quái điểu này muốn cắn, muốn xé, muốn nhai, muốn nuốt gì cũng được.
Anh dũng mãnh chống chọi. Trong mớ cánh đen thui, anh quơ tay chộp được một cánh, rồi hai cánh. Anh ghì chặt, nghiến răng, siết cổ. Con quạ chết không kịp ngáp. Một con, rồi một con nữa, anh bóp chết thật hả hê.
Tưởng chừng như thế lũ quạ sẽ bay vù lên, nhưng không, chúng vẫn trơ lì cắn mổ. Chồng chết, mặc. Vợ chết, mặc. Con cái chết, mặc. Ăn cái đã. Ăn cho bằng được miếng thịt chua rệu ngon lành kia.
Ăn, ăn nữa. Gãy cổ cũng cứ ăn, rã cánh cũng cứ ăn, lòi họng vẫn cứ ăn. Ăn cái đã rồi ra sao thì ra. Mau lên anh em ơi, quạ quạ.
Lũ quạ lại đè anh xuống sát đất.
Lại giành giựt từng chút thịt da.
Nín thở, để dành hơi, rồi anh cố sức tung mình lên như cái cây mạnh mẽ xé đất mọc lên. Nỗi tai ương lạ mặt, nỗi cực hình chó đẻ, nỗi bi thảm thần sầu, anh đạp bằng tất cả. Anh đếch thèm chịu đựng. Giờ là lúc tung hê hết thảy, còn một phút, một giây là còn chịu chơi giết chóc. Anh chộp ngay một con, kéo căng cái cổ nó ra, đưa lên miệng, cắn. Anh cắn với tất cả hờn căm. Anh cảm thấy một nỗi khoái cảm man rợ trào lên ngực. Anh nghe máu nóng hôi hổi của nó chảy qua cổ họng.
A, ha ha, ta cũng biết uống máu, ta cũng tàn bạo man rợ có thua gì chúng bay đâu!
Quả là anh đang khát, mà máu chẳng phải là nước sao? Một thứ nước màu đỏ làm cho anh ngất ngây như say rượu. Anh ném cái xác cạn kiệt về phía những con quạ đang tức bực nhìn anh. Ăn đi, ăn đi, đồ khốn. Anh mắng mỏ, rượt đuổi, nhưng chúng vẫn không chịu bay đi, chỉ nhích xa hơn một chút. Đợi chờ.
Anh lợm giọng nhìn những miếng thịt tím chát, những mảng tóc nhầy nhụa bị bứt ra khỏi sọ, những khúc ruột nhàu nhò, những lóng xương rơi rụng. Khi còn sống, có lúc nào hắn nghĩ tới cái kết cuộc bẩn thỉu này không? Dĩ nhiên, đã chết thì ai cũng phải mục rữa, nhưng tanh bành té bẹ bầy hầy như thế này quả là điều không ai muốn. Chết không có gì đáng sợ, chỉ sợ là sau khi chết.
Lũ quạ lại kêu tên mình đầy thách thức.Trong bọn, một số no nê đâm ra đú đởn làm anh ngứa mắt. Anh nhặt cây gậy ném về phía chúng, nhưng nhanh hơn, chúng nhảy sang một bên tránh được. Chúng lại kêu quạ như chế nhạo. Trong khi đó mặt trời ném những tia sáng mãnh liệt vào cái xác bị cào xé tan hoang. Ngực bị khoét để lộ trái tim sứt mẻ tả tơi. Bụng trống hoác, chẳng còn chút gì là gan ruột của một con người.
Người tù dĩ nhiên không trông thấy được cái xác phơi mở trên lưng anh, nhưng nhìn những gì rơi vãi trên mặt đất đỏ, anh cũng đoán được là chẳng còn hình tượng gì của một con người đã từng được sinh ra dưới ánh mặt trời. Vậy thì một con người, cái điều đáng nói, ấy là nếu không làm được điều gì tốt đẹp thì cũng đừng nên làm điều gì xấu xa.
Quan trọng chính là không làm điều gì xấu.
Lũ quạ bỗng dưng bay đi, bỏ lại những cái xác của đồng bọn. Mặt trời đang thụt xuống sau lưng những mỏm núi. Bóng đêm từ các hốc hang lặng lẽ trườn ra chiếm lĩnh. Mặt đất bắt đầu chớm lạnh, rồi lạnh và sau cùng là lạnh ngắt. Giờ là lúc người tù phải đối mặt với đêm tối mênh mông và cô đơn cùng tột. Anh mệt mỏi định nằm xuống nhưng cái xác méo mó chông chênh không cho anh nằm ngửa. Anh ngồi ôm gối, gục đầu vào hai cánh tay. Ngủ, ước gì ngủ được một chút. Bao lâu nay anh chỉ có mê mệt chứ không biết đến ngủ ngon một giấc là gì.
Yên lặng quá. Tiếng đá lăn càng làm cho sự yên lặng rõ rệt hơn. Lũ quạ thế mà cũng được việc. Có chúng dầu sao cũng đỡ buồn. Nghe chúng ca mãi bài ca quạ quạ cũng chán. Nhưng đánh nhau với chúng thì thật sướng tay. Chúng đi đâu nhỉ, đi đón thần chết sao? A, lúc này chính là lúc thuận tiện nhất để thần chết đến. Thì cứ đến đi, mi cũng là một tay anh chị ưa rình rang, lúc nào cũng có thuộc hạ xun xoe. Ta thích đối mặt với mi một cách ngang ngửa.
Vào lúc đêm lên thật sự, người tù nằm co quắp trên đất lạnh. Hồn ma của cái xác trên lưng anh đến xem cái xác của chính mình, khóc rống lên một tiếng, rồi bỏ đi.
(còn tiếp)


No comments:

Post a Comment