Đoàn
Minh Đạo
Như
bậc chân sư như người dẫn dắt *
Người
vị chủ nhân tối thượng
Trên
lưng lừa và giữa rừng lá cọ
Sân
khấu tượng hình vươn từng lớp lớp ca nhân hợp xướng
Phục
hưng thân phận con người
Đêm
ta mơ những ân huệ đời bung nở trên lũng đồi hoa nắng
Ngôi
sao kỷ hà Moroco rực rỡ cửa điện vàng kim
Đây
thời phục sinh
Người
là hương mộc
Trổ
lộc xanh khắp miền hoang mạc
Sự
sống phát hiện bất cứ từ đâu
Lửa nhiệt linh thiêng không hề bịa đặt
Như
thiên thu trưng bày con đường của hạt mầm trong đất
Giữa
thiên hà tinh tú vỡ sáng chói lòa hoa đăng đêm
Những
thân hồng cắt tỉa ngày Đông ôm tròn ký ức
Trữ
từng gai nhọn lắt đi
Những
đài hoa còn sót bày ra từng ngôi vị trống
Đừng
chạm đến vết thương sống động
Hồi
phục ăn da non gấp gáp từng ngày
Người
quay lại nhìn sinh phần mình đã tràn lan cỏ dại
Những
cảm thụ dưới vòm mái cổng khuya
Linh
hồn run lên cùng xác thân hoan lạc
Giữa
bàn ăn mân mê bầu sữa và đưa tay bẻ bánh
Môi
nếm hương vị tình
Tan
rữa thường tình
Cạn
kiệt trên chóp lưỡi của đoạn đường thống thiết nhịp tim
Đập
cánh én chao mái quán trọ vào Xuân
Nét
uốn lượn hoa văn trên thạch bản
Xác
quyết với dòng phụ chú
Đạo
đường hoang tàn gạch đá tả tơi chưa hề suy suyển
Đoàn
người bước quay tụ về trên thảm cỏ xanh
Nhân
danh bánh và cá mòi hay cá hồi gom về phân phát
Phác
thảo thông điệp hình tượng cá gửi mặt đất ẩn tên
Vẫn
chân thật muôn đời nhân danh biển
Dâng
hiến phẩm vật trần gian
Chưng
cất nước mặn thành những đám mây bay dạt đất liền
Mưa
tràn bờ nguyên khởi tự lòng sông
Cố
rửa mặn các cánh đồng thống hối
Rồi
ta như hóa kiếp chó nhà bị ném giữa rừng lang sói
Còn
vất vưởng hơn hương đất bốc sau mưa
Thấy
lời chúc tụng chợt đâu là phiên khúc
Bung
hương thầm tỏa trong bụi trúc đào
Nắng
trong vườn hực lửa luyện tội
Kết
vòng hoa cỗi chanh mộc già lá xanh quây đầy gai nhọn
Em
hãy trao tôi ước mơ một cành lá trám bình an
Kẻ
từng một lần khóc tội ăn năn
Hãy
rửa tôi trong nước thánh cuối đường sau cơn hồng thủy
Lúc
em chối từ viên đá đầu tiên
Để
rồi ngước nhìn tôi sau núi.
Đ.M.Đ
Christ Cathedral,
G.G. April 2016.
*Didaskalos.
Cảm ơn bạn. Những đoạn văn này tôi đọc trong các tác phẩm của tác giả Từ An. Nhân thấy một vài đoạn mình thấy hay, ghi lại. Mời quý bạn xem qua. Phần còn lại trong các quyển Cát Bụi Hồng Trần, Tuần Trăng Vi Diệu…Những sách này mời các bạn vào trang web chuabenhdongian.com để xem và có gì trao đổi xin liên hệ với tác giả theo địa chỉ dưới đây:
ReplyDeleteTác giả: Từ An
ĐT: 01275934607
Mê là tâm mê
Ngộ là tâm ngộ
Ngộ rồi biết không tâm
Không tâm còn chẳng có
Mê ngộ chỗ nào thành!
$$$
Tâm chạy theo cảnh
Cảnh lại sinh tâm
Đầu? Đuôi? Trụ xứ?
Chỉ bảo là lầm!
***
” Ai? ” Là chỗ sống chết!
Biết được ai, ai biết
Người này thõng hai tay
Vào chợ không còn mất!
@@@
Liễu sanh tức thoát tử
Đạt Lý là Sự thành
Sinh tử vốn không hai
Sự lý đâu trình thử!
&&&
Vô lượng lần sinh diệt
Dòng nhân quả luân lưu
Do mê mờ bản tánh
Thấy có ra có vào!
@@@
Chết đây lại sanh kia
Chúng sanh nhiều hay ít
Hình dung như bọt nổi
Biển nước chưa từng lìa
$$$
Pháp không sanh chẳng diệt
Tâm chưa từng đến đi
Đất bằng luôn dậy sóng
Chỉ tự mình phân ly
@@@
Tâm cảnh như hoa đốm
Lúc nào cũng lăng xăng
Chớ cầu tìm an ổn
Chỗ này hay chỗ kia
&&&
Bổn lai vốn là Biết
Lại muốn biết cái gì
Nên năng sở vọng lập
Có Phật có Chúng sinh
###
Không Thiền cũng chẳng Tịnh
Mật tu theo tâm mình
Tâm tâm chưa từng dính
Nói gì tu chẳng tu
^^^
Đạo không có đường vào
Vì nó không có cửa
Cửa là do mê lập
Bỏ vọng liền được vào