Thursday, April 7, 2016

TỪ MỘT NỤ CƯỜI BÂNG QUƠ*



Nguyễn Âu Hồng

 
Head in the clouds. By A Fragile Smile. Source: Internet

Mối lương duyên giữa tôi và Jane Miller đến từ một nụ cười bâng quơ nên tôi xem như đây là duyên tiền định.
Chúng tôi quen nhau cách thật tình cờ. Số là, một hôm đi chợ WinCo, tôi đẩy chiếc xe qua một cua khuất vô ý chèn ngay đầu một chiếc xe khác. Những chuyện như vậy vẫn thường xảy ra, nhưng hôm đó không rõ do mới nhận tin vui từ bên nhà hay vì vẻ đẹp của người đàn bà da trắng đẩy xe, tôi nói xin lỗi cách rất lịch sự kèm theo một nụ cười bâng quơ. Chỉ là cười bâng quơ thế thôi. Cô ta nói không có chi và cười, có vẻ cũng bâng quơ như tôi. Nhưng khi đẩy được hai chiếc xe không bị chèn nhau, bỗng dưng cô ta nói: “Anh có nụ cười thật dễ thương”. Tôi đáp lại thật kịp thời: “Nụ cười của cô cũng tươi tắn dễ thương lắm”. (Sau này nhớ lại tôi thầm cảm ơn Ông Tơ - Bà Nguyệt đã giúp tôi có được nụ cười và nói được câu nói đó). Nghe tôi nói vậy, cô ta bước đến đưa tay ra và tự giới thiệu: “Tôi tên là Jane, Jane Miller”. Tôi nắm lấy bàn tay Jane: “Tôi tên Long. Tiếng Việt có nghĩa là con rồng”. Jane lại nói, cách bất ngờ: “Anh ôm tôi đi”. Tôi bước tới dang rộng vòng tay ôm lấy người Jane, ngập ngừng, xúc động. Trên bước đường xiêu lạc vạn dặm ly hương, một chút tình thương cũng làm mình trân quý, huống hồ là được nắm bàn tay, được ôm vào lòng một người đàn bà da trắng xinh đẹp, nên mối xúc động trong lòng tôi mỗi lúc một dâng trào. Tôi chạm má vào mái tóc vàng óng của Jane, gần như thổn thức. Dường như Jane nhận ra, cô ôm ghì lấy tôi, vỗ vỗ lên lưng tôi.    
Chúng tôi trao đổi số điện thoại, địa chỉ. Tuy là cư dân bất hợp pháp nhưng tôi có nhờ địa chỉ của một người bạn và có số phone ăn theo. Nhìn địa chỉ tôi nhận ra đây là nhà chúng tôi đã từng làm landscaping. Cách đây mấy tháng tôi đã làm việc suốt ba ngày để dọn dẹp và cày xới, đổ compose trồng cỏ mới khu sân trước, nhưng chưa có dịp gặp chủ nhà. Sân sau của ngôi nhà đó âm u rậm rạp như rừng hoang. Điều làm tôi nhớ nhất là cái mùi khăm khẳm ẩm mốc từ trong ngôi nhà bốc ra. Tôi tự hỏi, làm sao một người đàn bà xinh đẹp và thơm tho sạch sẽ như Jane lại sống trong một ngôi nhà có mùi tử khí như vậy? Một tuần sau Jane gọi phone mời tôi tới nhà chơi. Tôi đến và ngạc nhiên thấy nhà cửa sáng sủa, sạch đẹp khác hẳn trước kia. Thì ra người chủ cũ cho làm landscaping sân trước và cho tân trang ngôi nhà để bán.  
Sau một cái hôn dài đắm đuối, Jane nói: “Đáng lẽ em gọi anh ngay từ chiều hôm đó, nhưng em dằn lòng để theo dõi cho thật kỹ âm vọng từ trái tim mình. Và bây giờ thì em biết nó đã thuộc về anh, cách tuyệt đối.”
Đêm đó tôi ở lại nhà Jane. Lúc đầu tôi như còn ngửi được mùi tử khí vướng vất đâu đó, nhưng rồi cái mùi đặc trưng của đàn bà khi rạo rực ái tình của Jane toát ra làm tôi mê đắm; tôi chỉ còn biết có Jane với vẻ đẹp quyến rũ của nàng, với tấm thân mởn mơ nõn nà có sức hút như nam châm của nàng.
Từ một nụ cười bâng quơ kèm một lời xưng tụng mà tôi đã có được Jane, đã chuyển đổi tình trạng cư trú (không còn chui nhủi bất hợp pháp) và đang đường hoàng làm chủ một doanh nghiệp nhỏ.
Tôi nhớ có đọc của Nguyễn Thị Hồng Nhung một câu mà nếu đem áp dụng vào hoàn cảnh (may mắn hiếm có) của tôi thì rất thích hợp: “Ly hương không phải là lưu vong mà là nối dài bước chân, là mở rộng vòng tay để ôm lấy đất, ôm lấy trời.”
Tôi đã mở rộng vòng tay để ôm lấy đất, ôm lấy trời và khi khép lại cũng không trống vắng vì có Jane Miller đắm đuối luôn chen vô giữa, làm đầy.
Nov. 2014
NAH
(trích Lộc Trời)

*Viết theo lời kể của ông Trần văn Long - Chủ nhân Tran’s Landscaping.

No comments:

Post a Comment