Nguyễn
Lương Vỵ
Tuấn Khanh
1.
giữa
đời tưởng như là vực thẳm
chẳng
biết đi đâu hay về đâu
đốt
thuốc nhìn nhau ngày rớt chậm
thế
kỷ người-ma bóng cụt đầu
2.
giữa
đời tưởng như là rất xa
chuyện
trò cho đỡ nhớ bên nhà
sớm
mai khô gió mùa hanh nắng
hắng
giọng nhắc tháng ngày hôm qua
3.
thời
của giả hình và hung hiểm
ác
nhơn bá đạo lắm chiêu trò
u
trầm sóng vỗ đau lòng biển
dân
đen ưu uất những sầu lo
4.
giàn
bông giấy đỏ nhớ hiên ngoài
sài
gòn xưa quán đổ bóng dài
đường
trần quốc thảo ngơ ngác gọi
bằng
hữu thưa dần biết hỏi ai
5.
biết
hỏi ai tiếng ồn và bụi
cây
me già đứng lặng lá bay
leng
keng thổ mộ rền lưng phố
em
biệt tăm mà ta đâu hay
6.
nhắc
dăm câu chuyện cũ vậy mà
chuyện
bây giờ nhói ngực trông ra
thương
bạn ngậm ngùi lau nốt nhạc
đất
nước oán hờn trong tiếng ca
7.
quán
cà phê bolsa đủ ấm
chút
thân tình nhẩm lại dư vang
ngày
rớt chậm còn ta thở chậm
cười
nhẹ mà đau thấu ruột gan
8.
giữa
đời tưởng như là thiên cao
không
còn nghe cơ khí gầm gào
không
còn biết văn minh gầm rú
thèm
vút lên ghé thăm muôn sao
9.
giữa
đời tưởng như là diệu tưởng
giật
mình nghe bạn hỏi mấy giờ
không
gian lửng bóng thực hay mộng
nắng
rớt trên bàn một tứ thơ
08.2016
NLV
No comments:
Post a Comment