nguyễnthịkhánhminh
Con đường Duy Tân
Phố
thiếu nữ. Khung cửa sổ thức khuya. Bài vở ngập đầu vẫn nhường cho tôi một rảnh
rỗi. Đợi chờ. Trên cổng gỗ con mắt thùng thư mở hoài trông ngóng mỗi tuần người
đưa thư bỏ vào đó một cành hoa từ cánh đồng oải hương phía bên kia bờ biển lớn.
Sài Gòn tóc mây đung đưa ràng non mùa diệu mật. Chúng ta nói với nhau bằng lời
ngập ngừng bài thơ chưa chấm hết.
Phố
thiếu nữ. Khung cửa sổ lệch xô hốt hoảng. Mùa giấy trắng tan tác. Hè về như cơn
bão. Mưa chẻ nghìn mảnh phố. Những con đường ứa lệ. Chúng ta nhìn nhau như sắp
thất lạc nhau. Đàn kiến cụng đầu đi lặng lẽ. Sài Gòn tóc mây buộc chĩu hoàng
hôn. Chúng ta nói với nhau bằng màu phượng thất thanh cánh đỏ.
Phố
ngày chúng ta lớn. Co cụm vòng tay. Liu riu lề đường. Lú ngọn đèn dầu. Bóng
khuya khẳng khiu chân ghế phố đổ dài đen thẫm. Chúng ta nhìn nhau bằng mắt lửa
que diêm cuối phố. Bật leo lét ước mơ. Khói thuốc lãng quên ngắn hạn. Phá sản hết
chiêm bao.
Ký
ức mọc rễ đau những con đường thủ đô một thời hoa mộng. Phố ngày chúng ta lớn
người đi như bóng nói với nhau bằng lời đêm đêm lầm lũi. Người đi như mất. Phố
kiến cỏ vọng phu còn đá nào cho tượng…
Phố
ngày chúng ta lớn. Những mặt nạ buồn. Che dùm nhau nước mắt. Bảo bọc dùm nhau nụ
cười để đêm về còn nguyên vẹn nhìn nhau bình yên mừng tủi. Để mỗi nguyện cầu biển
lặng sóng êm cho người đi về bến.
Phố
ngày ấy, một vết thương. Hoài không dám mở băng dán.
4.2013
NTKM
(trích Tản Văn Thi sắp
xuất bản)
No comments:
Post a Comment