Rabindranath
Tagore
Tranh của Tagore
Lữ
khách, phải đi sao?
Đêm
im lắng và bóng tối chìm xuống rừng cây.
Nhà
chúng tôi đèn sáng trên bao lơn, mọi hoa đều tươi mới, và những đôi mắt thơ
ngây đều tỉnh ngủ.
Đến
giờ bạn lên đường rồi chăng ?
Lữ
khách, phải đi sao ?
Chúng
tôi chẳng khẩn nài vòng tay ôm chân bạn.
Cửa
phòng bạn vẫn mở. Ngoài cổng ngựa vẫn thắng yên cương.
Nếu
chúng tôi có ngăn bạn cất bước, thì chỉ bằng tiếng hát.
Chẳng
khi nào kiềm chân bạn dừng lại, nếu không bằng ánh mắt.
Lữ
khách, chúng tôi bất lực giữ bạn. Chỉ còn dòng lệ vương.
Ngọn
lửa rực sáng nào không thể dập tắt trong đôi mắt bạn ?
Nỗi
rạo rực nóng bỏng nào tuôn chảy trong huyết quản ?
Lời
mời gọi nào thôi thúc bạn từ nơi u tối ?
Câu
thần chú quyền uy nào bạn đã đọc được giữa sao trời, để rồi bóng đêm lạ lùng lặng
lẽ rơi vào trái tim bạn với một thông điệp niêm phong bí ẩn ?
Nếu
chẳng thích những tụ họp vui vẻ, nếu bạn cần sự bình an, hỡi trái tim rã rời,
chúng tôi sẽ tắt ánh đèn và im tiếng đàn.
Chúng
tôi sẽ ngồi yên giữa bóng tối, trong tiếng lá xào xạc, và vầng trăng mệt mỏi sẽ
gửi tia sáng nhạt nhòa lên cửa sổ phòng bạn
Ôi
lữ khách, linh hồn mất ngủ nào đã lay động hồn bạn từ sâu thẳm nửa đêm?
(Người làm vườn, bài
thứ 63)
HÀN
THÚY
https://www.youtube.com/watch?list=PLE4IJH_K33IAHmpUbb8kIbZjbUoLQyYn4&time_continue=3&v=HNRrH785lhM
ReplyDelete