Wednesday, June 14, 2017

BUỔI CHIỀU Ở PLEIKU


Kim Tuấn


Buổi chiều ở Pleiku những cây thông già đứng lên cùng bụi mù
tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng
anh còn phút nào để nói yêu em
buổi chiều ở Pleiku không có mặt trời
chỉ có mưa bay trên đầu ngọn núi
những đứa bạn về từ mặt trận xa
những đứa bạn đi áo đường bụi đỏ
những ngày mưa nghe bỗng lìa nhà
những ngày mưa âm thầm nhỏ giọt
những ngày mưa âm thầm đi qua

Buổi chiều ở Pleiku có bữa cơm ăn vội
có tập họp 7 giờ
có cắm trại, cấm quân hằng tháng
có quân cảnh ngoài đường
có thầy đội thầy cai hoạnh hoẹ
anh còn phút nào để ghé thăm em

Buổi chiều ở Pleiku có anh và nỗi buồn
có đêm, có ngày, có quan, có lính
có jeep chở vợ đi chơi, có kẻ chờ xe đi làm
có vui, có buồn, có mây, có núi
có anh đứng nhìn ngày tháng đi qua
buổi chiều ở Pleiku có cà phê và bạn hiền
có biển hồ nước trong có lúc buồn soi mặt
ôi mặt mình sao bỗng gớm ghê
ôi đời mình sao nhìn muốn khóc
ta với ta xa lạ vô cùng

Buổi chiều ở Pleiku có gì hỡi em
có nỗi cô đơn trong khói sương mù
có phố buồn hiu, có đêm giấu mặt
có giấc sầu dài trong cõi thiên thu
có bức tường vôi ghi dấu đạn thù
có cuộc đời ta chìm trong khói lửa
kiếp người sao đã lãng du
buổi chiều ở Pleiku, buổi chiều nghe mưa bay trên đầu núi
buổi chiều như mọi buổi chiều
tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng
anh còn tiếng nào để nói yêu em

KT

No comments:

Post a Comment