Saturday, May 27, 2017

THƯ GỞI BẠN XA XÔI. THƠ TÌNH… ĐỖ NGHÊ


Đỗ Hồng Ngọc

trên Nguyệt san Tình Thương (63-67)



Đúng như bạn nói, trên Nguyệt san Tình Thương (63-67) của Sinh viên Y khoa Saigon thuở đó thì Thơ Đỗ Nghê không chỉ có dòng thơ “Muốn đùa mây về lấp một dòng sông” mà còn một mảng thơ tình “ướt át hết sức” nữa! Ướt át hết sức là chữ của Trần Hoài Thư khi anh chịu khó scan toàn bộ thơ Đỗ Nghê trên Tình Thương để gởi về mình và tỏ vẻ ngạc nhiên. Cám ơn bạn già THT. Không có bạn chịu khó lùng tìm được gần toàn bộ Nguyệt san Tình Thương (chỉ thiếu vài số?) thì mình cũng quên tuốt hết rồi đó. Cũng không quên cám ơn bạn Phạm Văn Nhàn. Anh bạn vừa ôm cục sạn thận, vừa ôm đầu gối đau cũng không quên phone hối thúc mình viết bài, còn dọa, nếu làm biếng không chịu viết, bạn sẽ viết thay!

Tuổi 18-20 thuở đó, thơ mình còn cái giọng… ngây thơ hết sức! Mình vốn thủ cựu, nhà quê thứ thiệt, thơ tình chẳng có gì đáng nói. Nhưng nay bạn đã hỏi thì cũng chìa ra cho vui!

Nhưng phải nói thiệt, khi mình in tập thơ Tình Người (1967), mình cũng đã có một bài khá dễ thương, có thể coi như là một “tuyên ngôn” nho nhỏ cho riêng mình:


Bạn thấy đó. Ngây thơ và thiệt thà hết sức! Và quả thật, không biết sao, mình vẫn mến cái nụ cười hai mươi đó, vẫn cảm động khi đọc lại hôm nay. nụ cười đó không  tàn theo năm tháng/ mãi mãi là nụ cười hai mươi/ của những người gái người trai/ suốt đời thương số kiếp/ nhưng chỉ của những người/ mang một niềm tin biển khơi/ TÌNH NGƯỜI ngày mai.Và đây là một bài thơ viết năm 1958, cho một người con gái:

 

Quá nhà quê phải không, nghe na ná giọng thơ tiền chiến của ai đó!

Rồi một bài khác nữa, cũng quê không kém:


Và thêm một bài nữa nhé. Dĩ nhiên là những bài đã đăng trên Tình Thương:


Bạn thấy chưa? Những bài nhà quê của một thời xa lắc!

À mà còn một bài chưa tìm ra trên Tình Thương, bài này mình thuộc (nói như cô bé đi Chùa Hương), thôi kệ, đã lỡ thì gởi bạn luôn, vui nhe:

Lúc đó trời xanh xanh cao thêm
Biển giăng tay rộng thuyền lênh đênh
Em đi cúi mặt thẹn trong tóc
Cát trắng hôn tròn bước bước em

Theo gót chân em lòng ngây say
Bốn phương gió lộng về phương này
Nắng chiều xuống nửa chân trời nhỏ
Em ngại gì em tay trong tay…
(Đỗ Nghê, 1960)

Hồi đó khổ vậy đó. Không phải như bây giờ đâu!

Thân mến,

ĐỖ HỒNG NGỌC


1 comment: