Hồ
Đình Nghiêm
Hoa đào. Photo by NTKhánh Minh
Nhiều
người nhắc, mới đó mà đã bốn mươi hai năm! Chỉ chép miệng vậy thôi nhưng nghi
hoặc đong đầy giữa thất điên hồi tưởng. Sao hồ nghi vậy? Không thấy “nó” trôi
nhanh ư! Chẳng nghe Bùi Giáng than ư?:
“Năm đi tháng lại bù
trừ
Ngày đi vĩnh viễn anh
ừ cho anh…”
Thoăn
thoắt. Vụt bay. Xuân Diệu từng bày tỏ:
“Cái bay không đợi
cái trôi
Cái tôi phút ấy sang
tôi phút này”.
Thời
gian bay chứ không là thời gian trôi. Chỉ một chợp mắt, chỉ trong một phút. Sát
na có dài không? Hãy cảm bốn câu ngưng đọng của Hàn Mặc Tử:
“Thơ chưa ra khỏi bút
Giọt mực đã rụng rời
Lòng tôi chưa kịp nói
Giấy đã toát mồ hôi”.
Nói
về chân đi của tháng ngày, Nguyễn Công Trứ dí dỏm:
“Ngũ
thập niên tiền nhị thập tam” (năm mươi năm trước ta hai mươi ba tuổi).
Bốn
mươi hai năm trước, tôi mấy tuổi? Hãy cho tôi giả bộ quên đi phiền não việc đếm
số. Cho tôi đọc thầm mấy câu Kiều của Nguyễn Du:
“Những là phiền muộn
đêm ngày
Xuân thu biết đã đổi
thay mấy lần”
……
“Tưởng bây giờ là bao
giờ
Rõ ràng mở mắt còn
ngờ chiêm bao!”
Anh
Tư rồi cũng nặng nề đi qua, phải chật vật để tìm gặp chị Năm. Anh Tư tiếng là
mở ra mùa Xuân, nhưng phải đúng là chị Năm mới quyền uy dội sức sống xuống mùa
màng xanh nõn nà của Xuân. Bùi Giáng rầy la:
“Thưa rằng nói nữa là
sai
Mùa Xuân đang đợi
chân ai bước vào”.
Trong
những bàn chân, tôi yêu Mùa Xuân Xanh của Nguyễn Bính:
“Mùa Xuân là cả một
mùa xanh
Giời ở trên cao, lá ở
cành
Lúa ở đồng tôi và lúa
ở
Đồng nàng và lúa ở
đồng quanh.
Cỏ nằm trên mộ đợi thanh
minh
Tôi đợi người yêu đến
tự tình
Khỏi luỹ tre làng tôi
nhận thấy
Bắt đầu là cái thắt
lưng xanh”.
Ôi
chao một bức tranh đẹp! Đẹp bởi thanh bình, đẹp do cảnh sắc. Cảm được cả bầu
khí quyển thơm ngát mà nhà thơ dựng nên. Anh ngó ra xa, không thể nhầm lẫn
được, em đang đến gần, cái thắt lưng xanh có một không hai.
Để
ca ngợi em, Chế Lan Viên viết Tình Ca Ban Mai:
“Em đi như chiều đi
Gọi chim vườn bay hết
Em về tựa mai về
Rừng non xanh lộc
biếc”.
Và
cũng buồn theo Tình Sầu của Huyền Kiêu:
“Xuân hồng có chàng
tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em
đâu?
Chị tôi hoa ngát cài
đầu
Đi hái phù dung trong
nội.
Hè đỏ có chàng tới
hỏi
Em thơ, chị đẹp em
đâu?
Chị tôi khăn thắm
quàng đầu
Đi giặt tơ vàng trong
suối.
Thu biếc có chàng tới
hỏi
Em thơ, chị đẹp em
đâu?
Chị tôi khăn trắng
ngang đầu
Đi hát tình sầu trong
núi.
Đông xám có chàng tới
hỏi
Em thơ, chị đẹp em
đâu?
Chị tôi hoa phủ đầy
đầu
Đã ngủ trong hầm mộ
lạnh
William
Shakespeare tả nhân vật Juliet chưa chắc đã sầu mộng bằng. Và Trần Huyền Trân
bỏ công làm một cơn mưa dội xuống, mưa là lệ của mây:
“Mưa bay trắng lá rau
tần
Thuyền ai bốc khói xa
dần bến mưa
Có người về khép song
thưa
Để rêu ngõ trúc tương
tư lá vàng”.
Xa
vắng thì tương tư, khép cửa là quay lưng. Trình tự cứ lần theo từ hối này sang
tiếc kia, xa vắng đọng lại một chữ buồn. Tháng Tư buồn vừa đi, tháng Năm ắt vơi
buồn hiện về. Nhân vật Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói ra một câu được
sử sách ghi lại: “Ta nhẹ nhàng đi cũng như nhẹ nhàng khi đến, ta vẫy tay chào
không một chút vấn vương”. Rõ là Tào Tháo! Rõ là xằng bậy. Kẻ bị hậu thế mang
ra cợt giễu: “ Đời ta chỉ chí thú có mỗi việc là rượt đuổi thằng Lưu Bị, vậy mà
giờ nầy chúng sinh mắc phải chứng đau bụng lại cứ đổ thừa lỗi lầm lên tên tuổi
ta!”
Xin
chị hãy vấn vương, xin anh hãy vương vấn để cùng tôi mềm lòng trắc ẩn ngó xuống
những nước chảy dưới chân cầu bao bèo giạt hoa trôi. Gom dằn vặt vào lời Phạm
Công Thiện:
“Mười năm qua gió
thổi đồi tây
Tôi long đong theo
bóng chim gầy
Một sớm em về ru giấc
ngủ
Bông trời bay trắng
cả rừng cây
Gió thổi đồi tây hay
đồi đông
Hiu hắt quê hương bến
cỏ hồng
Trong mơ em vẫn còn
bên cửa
Tôi đứng bên đồi mây
trổ bông
Gió thổi đồi thu qua
đồi thông
Mùa hạ ly hương nước
ngược dòng
Tôi đau trong tiếng
gà xơ xác
Một sớm bông hồng nở
cửa đông”.
Hãy
nghe “Thấm Thoát Đời Ta”, lời tự tình của Tô Thuỳ Yên:
“Ngóng quanh quất
nghe vang quạnh quẽ
Thấy trăng sáng quá,
ngủ không đành
Những mong có người
thức chuyện vãn
Mai chia tay, mang
theo phần trăng”.
Đó
là “vầng trăng ai xẻ làm đôi”. Mất dạng phương này nhưng dẫn lối phương kia.
Trăng trên mặt ngọc em, trăng sáng trong lòng mẹ. Màu trăng lung linh của Bùi
Giáng:
“Đường
vui con bước hao mòn
Trăng
thân mẫu rộng bóng tròn xuống vai”.
Hãy
thức cùng tôi. Hãy chuyện trò cùng nhau. Hãy làm một vầng trăng. Hãy là một bài
thơ chưa đặt xong dấu chấm, bởi quê hương hoài huỷ là một dặm ngàn mãi cách
chia. Và “Khóc”, theo cách của Nguyễn Đức Sơn:
“Nửa đêm tán gẫu chưa
tàn
Bạn bè đực cái quanh
bàn muốn xiêu
Khen chê ta nói càng
nhiều
Ngàn năm xa mãi một
điều trọng tâm
Ta về dưới bóng trăng
câm
Lắng nghe cỏ khóc âm
thầm trong ta”.
Thăm
các anh chị âm thầm ở tháng Năm, tháng có mùa Xuân đang đợi chân ai bước vào…
Hãy vui như hoa lá đang đâm chồi cựa mình. Hãy mở rộng lòng, bỏ mặc thời gian
trôi ngoài cửa. Và mơ mộng như kiểu nhà văn Nhật, Haruki Murakami: “I dream.
Sometimes I think that’s the only right thing to do”.
Chỉ
ngần ấy, một công việc chính đáng. Trong mơ em bỏ ra ngoài cửa, đứng cùng tôi
chim vang hót ca.
Hồ
Đình Nghiêm
No comments:
Post a Comment