nguyễn
xuân thiệp
Bức tranh Nụ Cười của Ann Phong. Photo: RFA
Mới đây, nhân vào một website (không nhớ
là website nào), Nguyễn tình cờ được xem một bức tranh của Ann Phong, vẽ bằng
màu acrylic. Trung tâm điểm của bức tranh là khuôn mặt một bé trai miệng cười
toe toét, hồn nhiên. Chung quanh khuôn mặt ấy là những chiếc lồng đèn thắp sáng
và một vầng trăng. Bức tranh có tựa đề Nụ Cười. A, mình yêu biết bao. Và nhớ lại:
Hình như thời nhỏ mình cũng đã có một nụ cười như thế. Mà đâu phải một mình mình.
Biết bao trẻ thơ cũng có nụ cười sung sướng, hồn nhiên như trong tranh Ann
Phong. Ôi bao nhiêu bé thơ, như nụ hoa,
như mặt trời... Câu hát đó không biết của ai (Trầm Tử Thiêng chăng?), và
cũng không biết có đúng y chang như thế không, mà cứ vang vang trong tâm trí Nguyễn
suốt cả buổi trời. Ôi, bức tranh cũng như câu ca mang lời cầu chúc đẹp biết
bao.
Tất
nhiên, không phải tất cả trẻ em trên trái đất này đều có được những nụ cười, và
đều sung sướng, hạnh phúc. Cứ nhìn ra đường phố, nhất là đường phố của Việt Nam
bây giờ, có biết bao trẻ em cù bơ cù bất, các em mang bộ mặt buồn xo.
Nghĩ xa một chút, nụ cười là điều thật đẹp.
Nhưng tại sao, nghệ sĩ thường ít diễn tả nụ cười, ca ngợi hạnh phúc. Nụ cười nổi
tiếng của nàng Mona Lisa đẹp và huyền bí đấy, nhưng chỉ để làm duyên. Còn ngoài
Ode to Joy của Beethoven ra, có rất ít tác phẩm về niềm vui. Đoạn Trường Tân
Thanh là gì nếu không phải là những tiếng buồn đứt ruột. Mà nghĩ cho cùng,
trong cuộc đời của mỗi con người, buồn vui thường lẫn lộn, nhưng hình như buồn
nhiều hơn vui, sau nụ cười -than ôi- có khi là những giọt nước mắt. Và có nhà
thơ, như Dương Tường, đã tự nguyện đứng về phía những giọt lệ. Riêng Nguyễn tôi,
khi viết về những con chim én dưới mái nhà thờ Mission và trên bầu trời thành
phố cận duyên San Juan Capistrano, đã cầu mong:
Hỡi chim én
hãy là những chú bé
cô bé
cười reo
chúc phúc mọi người
vì cuộc đời
những giọt lệ long
lanh.
NXT
Cuộc
đời này nhiều đau khổ mà có ít niềm vui. Đành là vậy. Nhưng xét cho cùng như thi
sĩ/triết gia Kahlil
Gibran đã nói: Giọt lệ và nụ cười đều có giá trị riêng trong đời sống con người.
Không thể thiếu cái này cũng như cái kia.
“Tôi hẳn không chịu đựng
đổi những đau khổ của tôi lấy những lạc thú của đám đông. Và tôi sẽ không nhờ
ai biến những giọt lệ mà những nỗi buồn đã khiến cho tuôn chảy từ khắp thân thể
tôi thành tiếng cười. Tôi ước rằng đời tôi vẫn là một giọt lệ và một nụ cười.
Một giọt lệ để thanh
tịnh trái tim tôi và cho tôi hiểu biết những huyền bí và những sự vật ẩn khuất
của đời sống. Một nụ cười để đem tôi gần gũi đồng loại và làm một biểu tượng
cho lời ca tụng các thần linh của tôi
Một giọt lệ để kết hợp
tôi với những kẻ khổ đau; một nụ cười để
biểu hiện cho niềm vui sống của tôi.
Tôi thà chịu chết
trong mong mỏi khát khao hơn là trong mỏi mòn tuyệt vọng.
Tôi muốn sự thèm khát
tình yêu và vẻ đẹp ngự trị trong sâu thẳm hồn tôi, vì tôi vẫn coi những kẻ thỏa
mãn là những kẻ đốn mạt nhất. Tôi đã nghe tiếng thở dài của những kẻ mong mỏi
khát khao, và nó còn dịu dàng hơn là khúc điệu dịu dàng nhất.
Buổi chiều đến bông hoa khép những cánh lại và
yên ngủ, ôm ấp nỗi hoài mong. Khi buổi sáng đến nó hé môi để đón nhận nụ hôn của
mặt trời.
Nước biển bốc hơi bay lên và tụ lại thành một
đám mây
Và đám mây bồng bềnh trên những ngọn đồi và
thung lũng cho đến khi nó gặp cơn gió dịu dàng, rồi nức nở rơi xuống những cánh
đồng và họp với những suối và sông để trở về biển, quê nhà nó.
Đời sống của mây là một cuộc chia ly và một cuộc
gặp gỡ. Một giọt lệ và một nụ cười.
(Giọt
lệ và nụ cười của Kahlil Gibran - bản dịch của Nguyễn Ước)
NXT
No comments:
Post a Comment