Khuất
Đẩu
Rừng thông Đà Lạt
Khi
chủ nhân gọi cái vạt đất nằm chênh vênh giữa lưng chừng đồi sau dinh hoàng đế
Bảo Đại là điền trang chắc đã từng có lúc anh nghĩ đến vàng son một thưở. Nghĩ
đến với một chút ngậm ngùi. Cái điền trang ấy nó bé nhỏ và khiêm nhường đến nỗi
chỉ có non trăm gốc cà phê và chừng mươi cây hồng trụi lá. Tuy vậy, khi cà phê
nở hoa bạn có thể nghe được mùi thơm rất mực quý phái lan tỏa trong làn sương
lạnh và trong nắng thu vàng bạn sẽ ngất ngây với những cành hồng trĩu quả mọng
đỏ.
Nhưng
nếu chỉ có thế, tôi chẳng việc gì phải đánh thức những con chữ đang ngủ yên
cùng với tuổi già mỏi mệt.
Thương ai về ngõ tối
đêm nay thiếu ánh trăng. (TCS)
Cái
ngõ tối trong cả ngàn ngõ tối ấy ở Sài Gòn trở nên đẹp xót xa trong lòng chàng trai
mười bảy tuổi chỉ bởi vì có một Thanh Thúy với đôi vai gầy guộc nhỏ sớm tối đi
về.
Cũng
gần như thế, cái tiểu điền trang quạnh hiu ấy đáng nhớ và đáng nói vì ở đó có
một căn nhà gỗ là nơi chốn đi về cho nhiều bằng hữu. Một Trịnh Công Sơn, một
Đinh Cường, một Lưu Công Nhân, một Dương Nghiễm Mậu…giờ đã đi vào sương khói
của hư vô. Và còn đó, những chàng niên thiếu thưở cắp sách đã vì mê say văn
chương mà làm nên Gió Mai, rồi Ý Thức…những Nguyên Minh, Lữ Quỳnh, Lữ Kiều, Lê
Ký Thương…giờ chân đã chồn gối đã mỏi vẫn vì bạn mà đi xuống đi lên cái con dốc
sâu thẳm ấy. Chính nơi đây trong căn nhà gỗ với những ô cửa không chấn song, họa
sĩ Thân Trọng Minh đã vẽ những cá, những mặt người với những nét vẽ như những
người Tây nguyên ngồi đẽo tượng nhà mồ. Và Nguyên Minh, sau gần 30 năm không
cầm bút ngồi nhìn bạn vẽ, bỗng dưng tìm lại được nguồn cảm hứng để viết nên tác
phẩm Tưởng Chừng Đã Quên, rất Nguyên Minh và rất đáng yêu.
Một
nơi chốn như thế, bảo rằng quên, làm sao mà quên cho được. Một nơi tưởng chừng
hãy còn hơi hướng của những người mà lòng mình yêu dấu, hãy còn như vang vọng
đâu đây tiếng đàn câu hát.
Quên
sao được ngọn lửa được đốt bên hiên nhà với những người ngồi co ro, một tay cầm
ly rượu một tay cầm củ khoai lùi.
Quên
sao được bóng trăng thượng huyền sau mái nhà như một nét môi cười và sao hôm
đẹp như hạt lệ của những người khóc lẻ loi một mình (TTT)
Quả
là rất khó quên. Nên chi, khi nghe chủ nhân điền trang sẽ thay ngôi nhà này
bằng một ngôi nhà mới, tôi đã rất bàng hoàng! Ngôi nhà đã hơn hai mươi năm,
nắng mưa và mối mọt khiến nó già đi trước tuổi. Xây lại, cũng phải thôi.
Nhưng
một ngôi nhà mới, tuy vẫn nằm nhỏ nhoi khiêm tốn bên đồi, liệu những người bạn
cũ, hồn mộng lang thang đâu đó có còn
nhận biết mà theo gió đi về. Và chính chủ nhân, liệu anh có còn tìm được
mùi sơn dầu mà anh pha trộn hãy còn vương vất trong từng nếp gỗ?!
Lên
chơi đúng vào ngày đầu năm, được ăn một cái tết Tây rất tây, được uống rượu Chivas,
được nghe piano ở La Palace… mà sao tôi vẫn cứ thấy ngậm ngùi.
Khuất
Đẩu
4/1/2017
Buổi sáng ở Đà Lạt
No comments:
Post a Comment