Nguyễn
Quang Chơn
Lữ Quỳnh. Chị Quận. Hải Phương
Nguyễn Quang Chơn. Duyên. Trương Vũ
Nói cho có vẻ hoành tráng. Thực ra
chỉ có mấy người. Mấy người nhưng cái duyên lớn!...
Anh Trương Vũ từ Virginia xuống lo
cuộc triển lãm tranh 70 năm hội hoạ cho chị ruột của anh, hoạ sĩ đầu đàn hội
hoạ miền nam, chị Trương Thị Thịnh. Chị Duyên (có người tên Duyên, đau khổ muôn
niên...) từ Michigan về thăm mẹ cuối năm. Vợ chồng thi sĩ Hải Phương và anh Lữ
Quỳnh (ngày mai vào bệnh viện kiểm tra tim, không biết bác sĩ có cho về ăn
tết?!)...
Điểm hẹn vẫn là cà phê Lovers góc
Capitol-Aborn. Ở SJ này có hai quán mà khách Việt tha phương hay hẹn là Paloma
ở khu Grand Century và Lovers. Cũng như dưới Orange County là Phúc Lộc Thọ và
Factory. Mặc sức mà nói tiếng Việt, cà phê và...cà kê theo phong cách Việt!...
Cuộc vui bất ngờ không hẹn trước.
Anh Trương Vũ thì mình ngưỡng mộ từ lâu mà chưa duyên hội ngộ. Anh là kỹ sư
điện. Làm trong ngành kỹ nghệ điện tử viễn thông đã nghỉ hưu mười năm nay. Sinh
sống trên Virginia gần Đinh Cường, Phạm cao Hoàng. Anh lại là một hoạ sĩ tài
năng, nghiêng nhiều về chân dung và phong cảnh. Anh có nhiều bức hoạ bạn bè khổ
lớn rất đẹp. Mình xem rất thèm. Anh trẻ và khoẻ hơn nhiều so với tuổi. Nhìn anh
phong độ lắm và một cái vui là anh thích...uống bia! Xui một cái là Lovers
không được phép bán bia. Nên chi hai anh em bắt tay nhau hẹn một ngày tái ngộ.
Hai anh em lại giống nhau có đôi bàn tay với đường chỉ tay chữ nhất. Một đường
thẳng gạch ngang. Không biết chỉ tay này tốt hay xấu, nhưng thôi, cứ giống nhau
điểm nào là...anh em điểm đó!
27 Tết lại được gặp các anh chị ở
một miền xa lạ thật vui. Trời Cali cũng đã hết mưa dầm ủ dột. Nắng lên vàng
ươm. Trời xanh ngăn ngắt. Mà lạnh. Một không gian rất đặc trưng khó gặp ở VN.
Anh Hải Phương bảo. Trương Vũ đến đón tôi bảo đi cà phê để gặp Chơn, tôi tưởng
gặp đề đốc Chơn chứ. Tôi cười. Anh định lòng sẽ mắng đề đốc để mất Hoàng Sa hả.
Nào ngờ anh Lữ Quỳnh bảo mình có một kỷ niệm sâu sắc với Hoàng Sa...
Lần Hoàng Sa bị Trung cọng chiếm
tháng 1/1974. Trên một chiếc bè cứu hộ còn sống sót 13 người lính hải quân hải
đội, cấp bậc cao nhất là trung uý, đã lênh đênh trên biển một tuần, rồi tấp vào
cửa biển Qui Nhơn. Lúc đó anh Quỳnh đang là sĩ quan quân y đóng tại quân y viện
Qui Nhơn. Các anh đã cấp cứu những người lính này nhưng cuối cùng một anh đã
phải hy sinh. 12 người còn lại đã được chính quyền miền nam tôn vinh như những
anh hùng. Họ sống được là nhờ một thượng sĩ trên bè khoẻ nhất đã gom nước tiểu
của đoàn để giữ nước, để hiu hắt sống...
Mấy anh em lặng đi một chút như một
phút giây tưởng niệm... Ôi quê hương. Nhắc đến quê hương lúc nào cũng thấy
thiêng liêng!
Chị Quận vợ anh Hải Phương là bạn
trung học với anh Trương Vũ hồi ở Nha Trang. Thân thiết nhau bao nhiêu năm. Lại
được chị Thịnh tặng những bức tranh quí. Anh chị lại là người quen biết Đinh
Cường từ năm 1950. Thân Trịnh Công Sơn từ những năm 60. Anh chị kể nhiều chuyện
vui về ký ức bạn bè. Mỗi người một chuyện. Và cuối cùng. Lại nhắc đến anh Đinh
Cường. Rất nhiều kỷ niệm về ĐC. Anh đi đã hơn một năm vậy mà anh dường như không
thể thiếu vắng trong các cuộc tao ngộ. Anh em gặp nhau, ở đâu, làm gì, một lát
rồi cũng quay lại những kỷ niệm với ĐC. Anh Trương Vũ nói. Mình mất anh ĐC
không chỉ là mất một người trân quí mà là mất một giai đoạn văn học nghệ thuật.
Như Trịnh Công Sơn. Như Tự Lực Văn Đoàn. Lại nhắc đến basement của anh, nơi bạn
bè quen thân thường được anh tiếp riêng ở đó, có góc bàn nho nhỏ thờ TCS, nay
có thêm lọ tro cốt của anh, rồi nhắc đến chị Tuyết Nhung, nhắc những lần được
ngồi với anh, trong không gian thân thương đó, ai cũng ngậm ngùi... Tôi nhìn
qua Lữ Quỳnh, hình như anh khóc, đôi bàn tay anh che mặt, bờ vai rung rung. .
Bỗng anh Lữ Quỳnh nói. Có chuyện này
liên quan đến Chơn. Trong bài viết của Chơn về ngày ra mắt sách ĐC "ra đi
mới thấy lòng vô hạn", có đoạn kể chị Nhung gọi điện cho một nhân vật có
mặt hôm đó nói gởi lời cám ơn mọi người. Lúc đó ở VA đã 3:00 sáng. Mình ngờ ngợ
tin này vì mình biết tính chị TN. Chị không làm những việc như vậy bao giờ. Anh
Trương Vũ cũng nói vậy và chị Duyên nói cũng ngạc nhiên!
Câu chuyện nghe thì bình thường
nhưng các anh cho rằng thông tin về bạn bè phải chính xác. Đưa những tin tức
không chân thực, đôi khi cũng là điều xúc phạm lẫn nhau!...
Cà phê xong rồi. Anh Trương Vũ như
còn muốn níu kéo mọi người nên mời mọi người thêm một bữa ăn trưa. Gọi món lên
rồi mới thấy bên Mỹ này đồ ăn cái gì cũng bự, cũng nhiều. Nên, ai cũng nhón một
phần rồi..."to go"! TV lại gọi thêm dessert... Mà rồi cũng phải chia
tay. Hẹn nhau ngày 04/2 tại phòng tranh chị Thịnh. Riêng anh Trương Vũ còn nháy
mắt với mình nhắn nhủ một bữa bia!...
Nguyễn Quang Chơn
San
Jose, 25/1/17
No comments:
Post a Comment