Tuesday, August 22, 2017

MÙA HÈ…TỪNG ĐOẠN NGẮN


Đặng Thơ Thơ

 Những quả táo mùa hè

Đó là lúc chín nhất của mùa hè.  Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm. Mẹ lúc đó chưa đến bốn mươi, mặc áo màu nhạt cho đỡ nóng, trước ngực đeo chiếc yếm bằng vải những khi làm việc ngoài vườn. Tôi rất yêu chiếc yếm ấy, nó màu hồng lợt, có thêu những cái gầu tưới nước, và vài dụng cụ làm vườn khác, máng trên hàng rào gỗ lưa thưa dưới gấu.
Lúc đó mẹ mới từ vườn vào.  Nắng chói lọi sau lưng làm mẹ hoa mắt ở ngay ngưỡng cửa.  Mẹ đứng yên đó khoảng nửa phút, nhìn xuống những trái táo mới hái còn đầy bụi trên tay. Dáng đứng uể oải cắt lên khung cửa, tạo thành một mảnh tối ngăn giữa khu vườn và màu đỏ của những quả táo.
Đó là giây phút đẹp nhất của mùa hè.
Những quả táo nằm nổi bật trên nền đĩa lam, cạnh một bình hoa vàng    hoặc đĩa xanh chuối non nếu hoa màu tím phớt, những màu sắc và trang trí có thể thay đổi, nhưng chủ đề chính vẫn luôn luôn là táo. Nhìn những quả táo có thể đoán được bước đi của mùa hè,  tháng bảy màu xanh chát vừa mới đi qua vườn khoảng hai tuần, sau đó những quả táo ưng ửng rám nắng, và tôi háo hức chờ:
“Mẹ ơi, con sắp ăn táo được chưa?”
“Mẹ ơi, có quả kia mới chín kìa, mẹ hái cho con đi!”
“Ưmmmm, ngon lắm, mẹ ăn thử đi!”
Mẹ bảo:
“Loại táo này thơm lắm, con ngửi mà xem. Ngửi thật kỹ rồi hãy ăn.”
Tôi làm theo mẹ, kề sát mũi, nhắm mắt lại, và hít vào thật sâu. Chao, không có trái cây nào thơm ngọt ngào như thế. Mùi thơm thấm vào phổi vẫn còn thơm, loang ra khắp  người giống như mới được tắm gội bằng dầu táo.  Đó là cái hít đầu tiên. Nó thơm như thế. Và tôi hít lấy hít để, hít vội vàng quả táo ấy, cho đến khi không còn ngửi ra mùi gì nữa.
Mẹ cười:
“Đừng ngửi nhiều quá trong một lúc. Có phải lần đầu tiên con ngửi thấy thơm nhất không?” Tôi gật đầu. “Mỗi bận chỉ ngửi một lần thôi.  Và nếu con ăn nó sẽ không còn thơm nữa.”
Suốt mùa hè, mẹ bày nhiều trò chơi với táo. Khi dầu táo bắt đầu tươm ra ngoài lớp vỏ, nhiều đến độ có thể  lấy tay mà miết đi cái lớp nhờn đặc sệt tinh chất, mẹ làm bánh mứt táo,  ép nước táo và ủ rượu táo… Mùa hè ở khắp nơi trong nhà, chỗ nào cũng có những trái táo lăn lóc trên nền khăn trải bàn vui tươi bằng vải thô, bình lọ cắm đơn sơ hoa lá hái trong vườn. Một quả táo được cất giữ rất lâu thành ra rượu và vẻ đẹp, trải đầy những ý tưởng của Cézanne lên bàn,  từ đó mùa hè trở nên bay bổng thênh thang.

***

Mùa hè càng về sau càng nóng.  Đó là lúc mẹ ngồi ngoài hiên dưới giàn hoa giấy, vẻ chói chang của nắng làm gạch lát thềm trông càng thêm nứt nẻ.  Những chiếc gối lót vẫn rực rỡ trên ghế mây cũ mòn,  khăn bàn phủ hơi lệch về phía đĩa táo,  và con dao gọt lấp loáng những gợn nắng mỗi lần gió thổi đến từ bụi dừa cuối vườn.
Và mẹ thở ra khoan khoái:
“Bây giờ mẹ ở ngoài vườn suốt ngày, con ạ!”
Tôi khẽ gật đầu, hạn chế mọi cử động, ngay đến cảm xúc cũng nên giữ cho thật nhẹ nhàng;  nhẹ hơn những cơn gió thoảng.  Từ gốc cây đào tôi nhìn vào bóng râm dưới hàng hiên gỗ nơi mẹ ngồi, những chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ, bình nước pha lê lạnh ngắt đá cục và chanh tươi đang chảy rịn những giọt nước trong vắt:
“Lâu lắm rồi con mới có mùa hè như thế này….”  Và tôi cũng thở ra khoan khoái.
“Chỗ con ở không có mùa hè à?”
Chỉ là một câu nói bộc phát, và tôi không muốn tìm cách giải thích:
“Mùa nào con cũng phải đi làm. Nếu có nghỉ thì cũng cả trăm thứ việc  khác.”
Thành phố tôi ở và công việc tôi làm, đời sống tôi ở đó rất phức tạp, một sự phức tạp cần thiết của một tập thể chạy hối hả cho kịp thời gian. Vâng, thỉnh thoảng tôi cũng có ngày nghỉ chứ, nhưng cái đầu tôi không được nghỉ, nó không thể nghỉ.
Mẹ trông như đang ngẫm nghĩ:
“Con xin đổi về đây không được nhỉ, giá như người ta xây một thành phố hiện đại ở gần đây….”
Tôi cười:
“Thành phố ấy sẽ nuốt chửng cái nhà mình, khu vườn mình….”
Mẹ khẽ lắc đầu:
“Thỉnh thoảng con nên sống như đang đi nghỉ hè, đừng đợi đến mùa hè, con ạ.”
Thực sự tôi đã dựng lại mùa hè, trong studio tầng thứ 11 của một tòa nhà hơn trăm tầng, với một cây dừa nhỏ ở bao lơn — không thể cao hơn nữa vì không đủ đất,  và những trái cây đỏ không bao giờ ủng thối, mùi lúc nào cũng ngạt ngào từ một cái bình pha lê đựng tinh chất  táo.  Nhưng chỉ ở đây —  ngồi hóng gió dưới bóng cây,  nghe tiếng võng kêu rời rạc mơ màng — tôi mới có thể ném thời gian qua cửa sổ, buông thả tất cả để trở nên lười biếng như mùa hè.

***

Đó là lúc hoang dã nhất của mùa hè. Cây cối lớn nhanh như thổi, có những loài hoa mẹ không bao giờ trồng, bỗng dưng đến đầy vườn, mọc cao hơn đầu người. Mẹ bảo không phải là hoa dại đâu, chỉ vì nắng làm chúng đâm ra mạnh mẽ bất thường.
Những luồng khí nóng luẩn quẩn trong không, báo hiệu một đe dọa.  Một cơn bão nhiệt sắp ập tới nay mai. Người ta chờ đợi với tâm trạng khắc khoải phập phồng.
Chúng tôi lại ra ngồi ngoài hiên,  hiên đã biến ra một căn phòng mở rộng— mẹ gọi là căn phòng thoáng khí—có thể hiểu rằng mẹ đã dọn ra hẳn ngoài này.
Nắng in từng đốm lên những đồ đạc cũ tận dụng lại theo kiểu nghỉ hè ở trang trại. Một đống củi khô chất bằng phẳng,  phủ lên một tấm khăn bàn mới, mẹ dọn rượu và đồ ăn trên đó.  Tôi lắc nhẹ ly, uống âm thanh của đá chạm vào thành thủy tinh, áp mặt hứng những bọt nước lủi sủi sắp vỡ tan thành khí.
Một cơn bão nóng sẽ kéo qua đây, cuốn theo nhiệt độ của sa mạc và những vùng núi đá cằn khô trên đường đi.  Mẹ nên ở trong nhà,  để máy lạnh thì hơn. Tôi ngắm nghía “căn phòng thoáng khí” của mẹ— nơi căn nhà và khu vườn gặp nhau— dây leo xanh bám chặt vào những vệt vôi nứt trên tường, chăn cuốn tròn trên ghế dài để nằm phơi nắng, sách báo bừa bãi chung quanh đó.
“Mẹ ngủ như thế suốt đêm à?”
“Ngoài này thoáng hơn, cái ghế này nằm êm lắm.”
“Mai là ngày nóng nhất trong năm, mẹ nên ở trong nhà ngày mai.”
Tôi hơi hồ nghi những điều mình nói, nhà đã tràn ra ngoài sân rồi, hoặc khu vườn sắp xâm chiếm ngôi nhà, phá vỡ biên giới giữa trong và ngoài. Mẹ chỉ nói:
“Chưa bao giờ mẹ thấy một mùa hè như thế này, nhưng mẹ đã chuẩn bị chu đáo lắm rồi, con đừng lo.”

***

Đó ngày nóng nhất trong cả một trăm năm qua. Nhiệt kế chỉ con số báo động,  hơi nóng hầm hập phả vào người,  cả vùng đồi chìm vào cơn sôi sục của nồi hầm cách thủy, tôi uống nước như  người chết khát. Mẹ nằm lim dim trên võng, những sợi tóc ngả màu lòa xòa ngang mặt:
“Con thấy mẹ để cây mọc cao có lý chứ?  Để chặn nắng đấy.”
Mẹ nói đến những cây hoa cuồn cuộn sức sống,  mọc che hết những cửa ngõ quanh nhà. Trời càng nóng hoa càng to càng cao ngất, màu sắc hoặc quá sẫm hoặc quá chói. Nhưng tôi biết mình có thể nhìn mọi thứ rất sai lệch dưới nắng,  một loại nắng gây ảo giác vô cùng nguy hiểm. Trong không khí có mùi cháy khét của lò thiêu, cũng có thể do tôi tưởng tượng ra….
“Con phải vào nhà nằm một chút đi,” mẹ hạ mành cửa xuống,  cho quạt máy thổi tới từ một góc phòng.
Đầu nặng như có một bàn tay đang luồn vào trong óc, bịt kín mọi nhận thức. Tôi còn nhớ mẹ cúi xuống,  đắp một bịch đá lạnh lên trán.  Dần dần tôi thiếp đi, thấy mình chìm vào một cái hồ toàn đá cục và nước suối sủi bọt, vừa bơi lặn vừa uống ừng ực,  nhưng một ám ảnh chết khát vẫn lởn vởn chờ đợi trên bờ.

***

Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng và ngôi nhà đã trở thành lò lửa. Tôi đi lảo đảo ra ngoài hiên tìm nước uống, người mệt lả. Khí nóng khô ran như trong lòng núi, tôi thở ra như người đang sốt, cổ đau rát và mắt lại hoa lên….
Mẹ đã ngất đi, có lẽ trong khi tôi ngủ.  Người mẹ nóng bỏng như hòn than.
Tôi đắp đá lên trán mẹ, lay lay:
“Mẹ, vào nhà nằm đi.  Coi chừng bệnh đó. Mẹ bị cảm nắng rồi.”
Giọng mẹ yếu ớt như người đang nói mớ:
“Để yên… cho mẹ ngắm mùa hè… cho mẹ ngửi một chút mùa hè đi….”
Đó là câu nói của giấc mơ, bởi sau đó sức nóng điên cuồng đã lấy đi ý thức của mẹ.  Tôi gượng đứng lên đi gọi điện thoại. Trong trạng thái giữa mê và tỉnh, tôi nhận ra sức sống khủng khiếp đang bùng nổ khắp nơi. Bao nhiêu thứ bộc phát từ lòng đất, trong khi tôi ngủ chúng đã lớn lên đột ngột vô chừng. Cây cỏ trông như loài rắn rít, bò lan tràn vào dưới hàng hiên.  Hoa nở to như mặt người, cành lá bung ra thành những cánh tay vẫy vùng chấp chới.

Khi tôi nhìn lên cây, những trái táo đã trở màu đỏ lịm.

Sau này người ta gọi đó là mùa hè viêm nhiệt não.  Khi đã chìm vào cơn mê choáng nắng người ta không còn thấy nóng nữa. Họ cứ khăng khăng đòi đến sát mặt trời.

***

Người làm vườn đã dọn sạch những vết tích của mùa hè hoang dại, nhưng ngoài hiên – trong căn phòng thoáng khí – mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ. Trên ghế dài  nằm phơi nắng, tôi trải chiếc yếm vải mẹ vẫn mặc khi còn trẻ, cạnh cái nón mây rộng vành, và đôi găng tay còn dính đất. Bây giờ hẳn mẹ sẽ ở ngoài vườn suốt ngày – tôi vừa nghĩ vừa khóc.
Một đợt gió bốc lên từ cuối vườn, trong mùi cỏ mới cắt tôi nhận ra mùi táo chín. Mùa hè của tôi còn đang ở trên cây, bây giờ tôi phải tự mình lo liệu lấy.
ĐTT

Nguồn: Da Màu


No comments:

Post a Comment