Nguyễn
Xuân Thiệp
Nắng hang cau. Thôn Vỹ
Sao anh không về chơi
thôn Vỹ
Nhìn nắng hàng cau nắng
mới lên
(Đây
Thôn Vỹ Dạ)…
Bài
thơ của Hàn Mặc Tử qua hơn nửa thế kỷ biển dâu vẫn còn sống trong lòng người Vỹ
Dạ xưa và có thể cả trong lòng người yêu văn học Việt Nam nói chung. Nguyễn
cũng là người của Thôn Vỹ, thời của nhà thơ siêu thực Võ Ngọc Trác, nên càng
yêu càng cảm bài thơ có nắng hàng cau, có thuyền đậu bến sông trăng, có hoa bắp
lay trong chiều…
Vừa
qua có lời tha thiết kêu gọi họp mặt đăng trên báo chí Cali: “Ai đồng hương Vỹ
Dạ?
Ai dâu, ai rể Vỹ Dạ?
Ai con ai cháu Vỹ Dạ?
Ai có dây mơ rễ má đến
Vỹ Dạ?
Ai còn tưởng thầy nhớ
bạn trường Thế Dạ?
Nhớ về họp mặt đồng
hương, đồng môn tại 1452 S Hacienda St Anaheim, CA 92804 lúc 10 giờ sáng ngày
Thứ Bảy 10 tháng 5 năm 2014.”
Lời
kêu gọi trên gợi ta nghĩ tới ca từ của bài Auld Lang Syne: “Này bạn ơi, liệu ta
có thể nào quên đi những thân tình cũ, và không bao giờ hồi tưởng lại nữa?
Không đâu, bạn nhỉ, thời gian trôi qua (và dẫu cho giữa chúng ta là biển lãng
quên sóng gào), nhưng chúng ta hãy cùng nâng ly cho tình thân ái ngày
xưa.”
Sao
anh không về chơi thôn Vỹ. Nguyễn có đọc lời kêu gọi và được bạn Trần Hữu Duận
gọi phone bảo qua chơi gặp gỡ anh em bạn cũ người xưa. Ôi, Nguyễn tôi muốn lắm
nhưng đã mua vé máy bay đi thăm cháu và tiện thể bay qua thăm bạn đau nặng ở
DC, khi về thì không kịp nữa rồi. Thật là đáng tiếc.
Vâng.
Nguyễn tôi đã sống những ngày thơ trẻ ở Vỹ Dạ. Học tư với cô Lan trong xóm, rồi
tiểu học ở trường Thế Dạ, rồi qua hết những năm trung học cũng ở thành phố Huế,
cho đến năm 1957 mới lên tàu lửa đi vào Nam. Bạn bè thời nhỏ ở đó nhiều lắm, phần
lớn là con trai nô đùa, nghịch ngợm, phá phách như quỷ sứ. Một số là cousins của
Nguyễn hiện ở Virginia lâu lâu lại gặp nhau: Huyền, Bằng, Bài… Ngoài ra trong đám bạn cùng trang lứa thời bấy
giờ có Trần Hữu Duận ở xóm trong, Vĩnh Tiền, Nguyễn Khoa Khiêm và nhiều người nữa
tới giờ quên tên. Đó là chưa kể nhóm anh chị em ở gia đình Phật Tử Chơn Tuệ thường
họp ở chùa Ba La Mật. Bạn gái, thật sự là bạn, chỉ có Tôn Nữ Dạ Khê, thỉnh thoảng
nói chuyện văn chương với nhau. Sau này Nguyễn thường gọi Dạ Khê là trang tú nữ
của một thời. Một hôm, nói chuyện qua điện thoại mình hỏi Dạ Khê “Răng hồi nớ
mình với Dạ Khê không yêu nhau hè?” Dạ Khê trả lời: “Mi bận quần xà lỏn tau đâu
dám nhìn mà yêu!”
Nhà
Dạ Khê có bến tắm với cây cao bóng mát, nước trong xanh. Quả thật thời đó Nguyễn
còn khờ dại lắm, đầu húi cua, mặc quần xà lỏn, chạy chơi cùng xóm. Bắn chim,
hái trộm trái cây vườn nhà người ta, lội qua Cồn Hến bẻ bắp. Nguyễn và mấy anh
em thích xuống tắm bến nhà Dạ Khê, leo lên cây cừa (sung) phóng đầu (plonger)
xuống nước. Ôi, một thời chơi đùa nghịch ngợm, vui thiệt là vui. Có hôm bạn bè
rủ nhau đi chơi, khuya lang thang trên đường về, mấy thằng trời đánh bị dân vệ
bắt về đồn ngủ một đêm. Nhưng chơi đùa, nghịch ngợm phải có lúc ngừng lại, để
lo học hành và… mơ mộng. Đúng vậy, trí óc các chàng trai bắt đầu nổi lên những
hình ảnh lạ thay vì chỉ có dòng sông và bến nước, hàng cau khóm dừa, cây bàng
mái ngói Vương Phủ, những trái đào trái mít trong các khu vườn. Bây giờ là tiếng
đàn mandolin, những bản nhạc, những tờ quảng cáo xinê, những cuốn Truyền Bá,
Hoa Mai, Sách Hồng, Sách Lá Mạ, tiểu thuyết trinh thám Đoan Hùng, Người Nhạn Trắng,
tiểu thuyết Tự Lực Văn Đoàn. Và người ta bắt đầu làm thơ viết văn đăng báo trở
thành nổi tiếng nữa, trời ạ. Còn nữa, chưa hết. Còn mái tóc ai dưới ánh đèn,
đôi mắt đẹp như mắt Đức Mẹ của người xưa, rồi cô hàng xóm làn da thơm mùi ánh
trăng… Còn Dao Ca (Nguyễn Xuân Thâm), Tạ Ký và thơ Vũ Hoàng Chương…
một đứa em lên rừng.
sốt xanh da mặt
một người chị đi lấy
chồng. còn để hương lưu trong áo
cô gái vương phủ tắm
truồng dưới ánh trăng
(thơ
Dao Ca)
Ôi.
Biết bao hồi ức, bao xúc cảm tràn về khi nhắc tới cái tên Vỹ Dạ hay Vương Phủ.
Tôi không quên ánh nắng trên những tán lá bàng, hàng sầu đông tím trong chiều,
màu sương buổi sáng mai, tiếng mưa đêm đầm đầm trên mái ngói, chim bìm bịp kêu
mùa nước lớn, mùi bắp nướng và khoai lang, hột mít lùi tro trong bếp mẹ… Rồi lá
thư tình đầu tiên viết dưới ánh đèn, trang tùy bút đầu tiên viết gởi Đời Mới,
bài thơ đầu tiên Nhịp Bước Mùa Thu
đăng trên Thẩm Mỹ… Và bạn bè bắt đầu gọi ta bằng cái tên Châu Liêm. Sướng ơi là
sướng.
Nguyễn
tự hào là người Vỹ Dạ. Nguyễn cũng như anh Trúc Chi hãnh diện đã học Trường Đại
Học Thế Dạ. Không tự hào và hãnh diện sao được khi “Thôn Vỹ Dạ thuộc thành phố
Huế là một vùng đất quy tụ ba dòng họ lớn trong triều đình nhà Nguyễn xưa. Đó
là dòng Nguyễn Phước, dòng Nguyễn Khoa và dòng Tôn Thất. Đây cũng là quê hương
bản quán của con cháu các dòng họ này nên người dân thôn Vỹ có những nét rất đặc
thù, có chút phong kiến xưa, có chút văn minh Âu hóa pha trộn hài hòa với nền nếp
phong hóa Việt Nam. Nên người dân Vỹ Dạ dù giàu hay nghèo cũng đều là những người
Việt Nam “giấy rách phải giữ lấy lề.” Điều này đã làm nên phong cách của Vỹ Dạ
trong hàng thế kỷ, nhưng cho đến nay thì như lời kết luận của Dạ Khê: “Còn
chăng là trong tâm tưởng của chúng tôi trong những lần hội ngộ như lần này.”
Thật ra, đến với Ngày Vỹ Dạ là để gặp bè bạn
ngày xưa, cùng nhau thưởng thức lại hương vị những món ăn thời nhỏ ở Vỹ Dạ, nhắc
lại câu chuyện của hơn năm chục năm về trước. Ôi, sắc hương đã nhạt phai, nhiều
người không còn nữa hay lưu lạc ở phương trời khác. Về đâu Chị Quyên, chị
Thương, chị Hồng, Từ Diệm, Từ Khuê, Từ Uyển, Diệu Uyển, Hỷ Khương, Phùng Khánh,
Phùng Thăng, Bích Khê, Tỷ Muội… Thôn Vỹ Dạ chỉ còn trong tâm tưởng mỗi người.
Cây bàng Vương Phủ không còn. Những hàng cau bị đốn hạ, những khu vườn xanh như
ngọc đã bị phá để mở những tụ điểm cà phê ca nhạc ồn ào. Đinh Cường cách đây vài
năm về Vỹ Dạ có ghé lại Vương Phủ, chụp hình gởi cho xem, nhưng mọi sự giờ đã
khác. Thôi thì trong khi chờ tới hai năm nữa mới gặp lại nhau xin mời các bạn
cùng Nguyễn sống lại một thời của Vỹ Dạ trong thơ khi người bỏ Huế ra đi.
NHỊP
BƯỚC MÙA THU
sáng nay. tôi lắng bước
mùa xưa
chim nhỏ. năm nao. rộn
khóm dừa
sông chớm đôi bờ thu
quạnh quẽ
đường dài. son đỏ.
quán lau thưa
nhà ai. phơi áo.
ngoài hiên. gió
nắng tắt trưa qua. lạnh
bến chờ
cây ố. sắc tường.
vương phủ ấy
trẻ nghèo. nhặt lá.
ngói rơi. Hư
nghìn mùa. sương
khói. dậy âm vang
lộp bộp. hiên sau.
trái rụng vàng
bóng sậu. kêu qua bờ
mía dại
xa nhau. mùa thu. mưa
trong trăng
em đi. nhịp bước dạo
đôi mùa
áo biếc. chìm trong
dáng núi xa
trống lẻ. trường bên.
hờ hững điểm
hoàng thành vừa chợp
giấc mơ trưa
thời đại xây trên
lòng quá khứ
tiếng mùa. hốt gió. rắc
ly tan
này em. nhìn lại nương cày cũ
mặt đất.
âm u. bặt tiếng đàn
NXT
No comments:
Post a Comment