Thursday, December 15, 2016

TRƯỜNG CA ÂM TUYẾT ĐỎ THỜI GIAN


Nguyễn Lương Vỵ


Snow in Haiku. By Debbi Chan

I.

khuya nức nở những cõi lòng không ngủ
đợi vì sao dậy sớm tiễn người đi (*)
lời giã biệt niềm chi đau gió hú
khép lòng tay nghe nắng cũ thầm thì

nghe thời khắc rướm âm sầu rạng rỡ
âm còn đây hay đã ở đâu nơi?!
lời giã biệt hay là lời chẳng nỡ
bởi ngàn trùng là ngấn lệ đấy thôi

người đã gửi câu thơ trong ngất tạnh
những vì sao dậy sớm biết bao phen
cầm dương trắng cầm dương xanh lóng lánh
lời tro than khía cạnh đỏ môi đèn

người đã gửi những tâm tình tận hiến
những cõi lòng không ngủ bên đời kia
bên quán vắng chẳng còn ai lên tiếng
ghế trơ vơ bàn lệch cốc quên về

(chẳng thể nói một điều chi hơn nữa
một âm lạ ngủ vùi trong ngách cửa
một đời quen chớp mắt gọi người đi
cơn say khướt vỡ òa theo nỗi nhớ…)

ta đã gửi lời sầu câm rạng rỡ
nhịp cầm canh xanh đỏ tím lam rơi
lời tịch mịch ghìm cơn đau mấy thuở
bên đời kia âm tan theo muôn nơi

ta đã gửi suốt một đời lầm lũi
đời mồ côi thương hạt bụi điêu linh
bụi ca hát cùng ta mơ chín suối
mộng mười sông đông đủ gió thâm tình!!!

khuya nức nở hồn sơ sinh rướm huyết
tuyết băng ơi và ngấn lệ kia ơi
lời tri ngộ cũng là lời vĩnh quyết
mở lòng tay nghe tiếng nấc xa xôi

nghe thời khắc nhắn người đi kẻ ở
lá đầu cây rung máu lá trong cây
ta vẫn đợi người về trong hơi thở
tự nhủ thầm: Âm-tuyết-đỏ-trong-tay!!!…

(*) Thơ Joseph Huỳnh Văn.


II.

gọi lá trong mưa gọi mưa trong lá
gọi ta sát vai bóng-lạ-đầu-mùa
gọi sonata trăng xanh trở dạ
âm cầm dương sóng sánh mưa mưa mưa

lá lá lá buốt âm đời nức nở
mùa cầm dương thương giọng nói tro than
mùa thức đậm mắt tre già nuối nhớ
mùa vời trông khắc vợi nhịp ly tan

mắt em xưa vẫn tràn hồn thơ dại
đêm vớt lên tiếng gọi của muôn trùng
đêm chảy ngược mở tung ngực áo não
đêm vang trầm kỷ niệm phố mềm lưng

bóng-lạ-đầu-mùa chim kêu rớt hạt
rụng trong ta tiếng hát của non ngàn
rụng trong ta gió đầu truông thơm ngát
rụng trong ta hương đất trích chiên đàn

gọi nắng trong cây gọi cây trong nắng
gọi lắng im trong vườn hạnh nhoẻn cười
gọi lý tình tang trong hồn mướp đắng
lục huyền cầm phiêu bạt đã về xuôi

chào kiến bé gầy vai khiêng hạt thóc
mùa trần gian heo hút dấu chân ghi
mùa lãng mạn gió xanh rờn mái tóc
mùa chia xa cây lá thức rầm rì

chào sân gạch bầm âm rêu rướm nhạc
hát ngu ngơ vết cắt gió lam điền
hát lả giọng nắng réo rắt lục bát
hát đỏ chiều vàng lạnh nắng bay quên

chào bóng cũ thềm hoang rơm nhớ rạ
nghe trong cây nắng đã trút linh hồn
nghe trong nắng cây hóa trầm hương tỏa
nghe trong đời em đẻ vội ngàn sông

gọi gió trong em gọi em trong gió
thơ trong veo trong vắt đón nhau về
chữ cảm động dựng ngôi nhà tuyết đỏ
âm sáng lừng tan theo sonata…


III.

người bạn hỏi cầm dương hay dương cầm?
ta cười buồn vuốt ngược vài sợi nắng
cầm dương thì xanh dương cầm thì trắng
nha-trang-ngày-về biển trắng và xanh

trắng và xanh và phím ngất âm thanh
bạn cười buồn nhắc câu thơ nuối gió
gió nuối thời gian những con sóc nhỏ
ta ngơ ngác tìm ta ghìm tiếng la

tiếng la đỏ huyết cầu hay huyết phượng?
ta cười buồn nhấp một ngụm cà phê
lóng lánh nắng thời gian quay tám hướng
niềm thương cháy theo nỗi nhớ tìm về

tìm về đâu huyết cầu tan tác vỡ
huyết phượng bay theo vỗ trán hát rằng:
lời huyết sử tuyết băng đau rạng rỡ
đã lâu rồi mắt lá cỏ đăm đăm

người bạn hỏi cầm dương hay dương cầm?
ta cười buồn xòe bàn tay ra đếm
cầm dương thì nâu dương cầm thì tím
thơ khát ngàn trùng thì tím và nâu

tím và nâu và vút lên đôi câu
bạn cười buồn nhắc hiên xưa phố cũ
phố cũ gầy như cánh buồm viễn xứ
ta sửng sốt nhìn một bóng nhện sa

nhện sa huyết cầu huyết phượng huyết hoa
ta cười lớn phổi trào ra huyết biển
biển trắng và xanh và nâu và tím
và bạn và ta và nắng hòa âm…


IV.

sực nhớ ngày sanh của con rồng đất
chín tháng năm vừa giáp mệnh nhâm thìn
tự trào ta sáu mươi lăm phơ phất
phất phơ đời mô phật cũng còn hên

hên vì rồng không bay nên chẳng lộn
ấy tuy nhiên cuống rốn ngấm âm đời
đất ngấm huyết nhớ trời kia lạc giọng
nhịp chia lìa bóng cũ đã chìm trôi

hên vì đời mồ côi ta mồ cút
ấy tuy nhiên chết hụt biết bao lần
hồn niên thiếu nghe rần ngân gió trút
mây trên đầu bông bụt đỏ trên sân

hên vì nắng tung ngần âm sắc lạ
ấy tuy nhiên cây níu lá xanh ngời
hồn cổ lục chiêm bao ơi buốt quá
tự nhủ lòng tạc dạ đảo điên chơi

hên vì đất ngấm bao lời tuyệt tận
ấy tuy nhiên điền dã vẫn vang lừng:
các em trắng các em hường mấy bận
khúc huê tình ngân ngấn lệ rưng rưng

hên vì bóng huyết âm từng đã gặp
ấy tuy nhiên ai té sấp bên cầu
câu thệ nguyện từ lâu reo réo rắt
huyết âm rền cho cát bụi thương nhau

hên vì gió bên đời bay quá rợp
ấy tuy nhiên ma lớp lớp thâm tình
ma-ta nhớ ma-người sau với trước
xa với gần xuôi với ngược mần thinh

hên vì lộc điêu linh ta đã giữ
ấy tuy nhiên ý đã bỏ quên lời
thơ trở giấc nằm chơi bên cổ tự
quên luôn đời quên trú xứ đâu nơi

chào ta nhé đầu xanh ơi đã bạc
vẫn hồn nhiên nghe núi hát sông đàn
cho sống chết hân hoan đẹp tan nát
rồi tan tành trong chớp tắt dung nhan…
Bis! Bis! Bis!!!

chào ta nhé một lần thôi cũng quá
ấy tuy nhiên các em đã xa rồi
tình đã ngấm hết một đời chưa thỏa
thơ khôn cùng rung huyết tạ mù khơi

chào ta nhé nắng chiều rơi kín ngõ
ấy tuy nhiên còn chiếc lá chiên đàn
hoàng hôn gọi hôn hoàng điêu khắc nhớ
giấc lam điền sầu nín gió ly tan

chào ta nhé khóe môi trầm mắt sáng
ấy tuy nhiên năm với tháng muôn trùng
trăng mười bốn mười lăm sáu bảy tám
chín mười mươi trăm ức vạn rưng rưng

chào ta nhé tuyệt cùng âm bích huyết
ấy tuy nhiên làm sao biết niềm trời
niềm thơ dại vẫn ca xang thống thiết
vẫn tưng bừng náo nhiệt dậy muôn nơi

chào ta nhé nghiêng vai mời ngất tạnh
ấy tuy nhiên quang với gánh hao gầy
niềm thương tưởng đã trưng bày khía cạnh
xương trắng rền tuyết đỏ lạnh nào hay

chào ta nhé một kiếp này lầm lũi
ấy tuy nhiên xin kiếp nữa làm người
người với ngợm với ma ngồi đắm đuối
niệm vô thường niệm mãi vẫn khôn nguôi

chào ta nhé khẽ thôi rồi bặt tiếng
ấy tuy nhiên mộng huyễn đã vang lừng
âm đã vút trên tầng không én liệng
lá đầu cây sông cuối bến sương rung

chào ta nhé điệp trùng ta kẻ lạ
ấy tuy nhiên ta đã gặp ta rồi
thì cũng chẳng đặng đừng chi nữa cả
lá hừng đông sông chuyển dạ thế thôi

cầu thệ thủy vẫn ngồi trơ cổ độ (*)
kẻ hậu sanh ngoảnh mặt lại khôn đành
xin gõ nhịp cầm canh âm trắng đỏ
chữ xếp hàng thơ dựng mộ hòa thanh…
 Bis! Bis! Bis!!!

(*) Ý thơ Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều.


V.

mấy hỗm rày thơ đi chơi mất biệt
ý ngu ngơ chẳng biết phải mần sao
âm lắng xuống ý trào lên ánh chớp
của hồn hoa phơ phất tự hôm nao

chớp mắt em ướt giọt nắng đồng dao
nắng huýt sáo ở bên rào hồng hạnh
trời trở mùa ngọn cỏ khô óng ánh
như có ai về hồn cầm dương lay

mấy hỗm rày thơ đi chơi chẳng hay
ý thảng thốt tiễn đưa ngày quá vãng
âm trắng ngất trên đường về vô hạn
giọng cười khô đá xám nhớ môi người

chớp mắt em trời hôm ấy rất tươi
nắng rảo bước rất biếng lười nhắc lại
trời trở mùa ngọn gió cũng ngây dại
như trang kinh chìm trong mây đang trôi

mấy hỗm rày thơ đi chơi mút chỉ
ý bơ vơ nên tâm trí quên luôn
âm tịch mịch sấm luồn trong cốt tủy
mưa đầu cây hoan hỉ địa trào tuôn

rằng thì là nước đã bỏ xa nguồn
câu thơ nào chết non chưa biết khóc
câu thơ nào bướm gáy vang triền dốc
câu thơ nào buông tay rơi mênh mông

mấy hỗm rày ta cũng không buồn nhớ
chẳng buồn quên kẻ ở với người đi
chỉ nghe ngóng lời gì trong hơi thở
sát na xanh tím đỏ rất ly kỳ

rằng thì là tuyệt bi âm trong mưa
câu thơ nào vừa mới tươm một đóa
câu thơ nào tóc lệch xõa nghiệt ngã
câu thơ nào giá băng trôi lặng câm

xòe bàn tay đón cơn mưa vĩ cầm
trời nghịch âm mạn ngược trăng đổ dốc
ta nghịch âm trốt gió xoáy long óc
cánh ong bay chiều té sấp tê nhòa…


VI.

rất nhiều câu thơ viết hoài chưa xong
đành phải chia tay mà lòng vẫn xót
câu thơ bay đi ướt hết mênh mông
chỉ còn mình ta ngồi thương tóc bạc

thương giọt nắng chiều bèo giạt mây trôi
và những ai kia vừa mới đi rồi
và những ai kìa vừa cất tiếng khóc
trời đất thở dài trời đất mồ côi

ta mồ côi em ngồi chơi với nắng
khúc nhạc chiều tà schubert nhói tim
chìm khuất phố xưa chìm tan huyết phượng
chìm lặng môi khô mắt ướt ngóng tìm

ta mồ côi em ngồi im nghe lắng
rớt rơi âm vang mà sao quá vắng
mà sao quá nhiều những lóng xương mây
hèn chi câu thơ viết hoài chẳng đặng

rất nhiều quán không ở trong mỗi chữ
rất nhiều bóng đời ở trong mỗi câu
rất nhiều sinh linh ở trong mỗi tứ
chẳng biết mần sao chẳng biết mần sao

chẳng biết đi đâu chẳng biết về đâu
chỉ biết đinh ninh giọt nắng nghiêng đầu
rủ ta hồn nhiên cất giọng hát xẩm:
huyết phượng trên đường hãy thắm dài lâu

ta mồ côi em ngồi khâu mộng ảo
những vết thương tâm chưa ráo sắc màu
năm tháng trong veo treo một tà áo
náo nức thiên thanh bay vút lên cao

ta mồ côi em ngồi nhìn bóng ta
bóng đổ liêu xiêu là bóng không nhà
là bóng thất thanh là bóng thất sắc
cô liêu chín chiều là bóng nhện sa
em ơi tươi bông em ơi rợp nắng
nắng đỏ rung cương ngựa trắng lam hồng
bài thơ chưa xong bài thơ mặn đắng
ta quên mất rồi sao vẫn thương mong?!...


VII.

nhớ rực rỡ biển một thời trẻ dại
hồn tinh sương về lại cuối chân trời
trời thu rộng gió thu cao gọi mãi
nắng hanh vàng vang nhịp nắng xanh trôi

sầu lẫm liệt núi vẫn ngồi thinh lặng
hồn đường thu vừa lắng chút dư âm
âm rất mỏng mà sao nghe sầu lắng
cánh buồm xa vang những tiếng la thầm:

sầu ngất áo sầu câm năm tháng cũ
sầu im vai phai sắc gió thu phai
người bạn nhắc một vài lời viễn phố
ta ngồi nghe máu nở khúc chiều tà

chiều đất lạ chiều trời quen bolsa
chiều trầm huyết hương chiều thơm huyết hoa
tháng chạp nắng cũng không đành tắt sớm
nghe chiều rơi nhớ ánh trăng mười ba

(ồ trăng mười ba kìa trăng mười ba
nhặt tiếng chiều rơi phơi trước hiên nhà
chạy u một hơi ra ngoài ngõ vắng
hét lên đẹp quá trời xa trăng xa

trắng sonata vàng sonata
qui nhơn qui nhơn bọt nước tê nhòa
để cho bóng ta nhện sa bóng núi
bơ vơ chín chiều hoàng hoa hoàng hoa)

thời trẻ dại lướt qua như vệt nắng
thơ hồn nhiên mà sao trắng ngất âm
màu viễn phố màu thu lâm đã ngấm
đã hóa trầm hóa nhạc hóa mênh mông

sầu tịch mịch sầu bi âm buốt lá
sầu tàn canh tầm nã dấu hương bay
người bạn nhắc bóng ngày trên vách đá
ta ngồi ru chiếc lá ngủ trên tay
nhớ nghiệt ngã những luống cày hư huyễn
hồn tinh sương thệ nguyện đã lâu rồi
trời thu rộng trời thu cao ngất tiếng
tuyệt mù âm ta bén gót về thôi

nhớ ấm lạnh môi người câu chuyện kể
hồn đường thu trăng xế xót cầm thu
cầm thu tạnh gió thu phai rất nhẹ
nhắc tình sau thương ý trước cho dù…


VIII.

câu thơ hiện ra muốn rơi nước mắt:
xiết bao ngờ vực kiếp người đó ư?! (*)
tiếng than thầm hay câu hỏi trầm tư
nheo đôi mắt hay khép hờ đôi mắt

khuya nhương sao tiếng thời gian thầm nhắc
nhánh phong lan ủ mệnh sắc hương xưa
dương cầm mưa xanh quá dương cầm mưa
vuốt mắt lá thương lòng đêm cỏ mục

bài hát cũ hay là lời khánh chúc
đời lãng quên hay mây trắng lãng quên
rìa vực nhen heo hút một ngọn đèn
kiếp kiếp mọc gió rền trong cổ tháp

kiếp người đó ư?! giữa thời mạt pháp
rất nhiều khi sầu ngất những hiên đời
hiên xám máu xô ngang triều gió giật
chân dung người chân dung ma sóng đôi

tri ân thi nhân ngồi lau cổ độ
chữ nén huyền âm tượng số ngân dài
huyết hóa mộng em nồng say giấc ngủ
ta hóa cuồng ngâm ngợi những tàn phai

kiếp người đó ư?! tìm nhau những ai
những kia những sau những nọ bi hài
cắn một âm nhớ quá mồ viễn xứ
mồ ta hong khô giọt lệ buốt vai

buốt vai người trời cuối thu buốt âm
tím mật ngữ trong câu kinh cồ đàm
ta say khướt âm níu giọng cỏ hát
đời say khướt đời buốt nhạc từ tâm
kiếp người đó ư?! đành thôi thế thôi
trùng vây oan khiên ta nuốt hết rồi
chật ních chỗ ngồi ma về đông đủ
phủi chân vỗ tay và hát rân trời

cuối thu huyết rung khuya chìm theo khuya
mộng huyễn gì đâu lịch kiếp theo về
ta ôm bóng ta vỗ trán tỉnh giấc
giọt lệ chưa khô chưa ráo cơn mê…

(*) Thơ Vũ Hoàng Chương


IX.

vâng thưa mẹ con đã về bên mẹ
ngồi bên hiên nhà cũ thấm ân tình
trời xuống thấp đất lên cao nắng xế
chiều u trầm chiều êm như trang kinh

mẹ rất mỏng như không gian rất mỏng
con rất ngây như thời gian rất ngây
và đôi tay rất ấm trong đôi tay
và đôi mắt rất nồng trong đôi mắt

con nhìn mãi chiều thu xa xa lắc
nhìn rất lâu lâu lắm giữa chiều phai
chiều huyễn ảo mẹ đẹp như trăng cài
trên đỉnh núi trên đỉnh trời chói rạng

con nhìn mãi chiều thu xa xanh lắm
tiếng hát xanh xanh đất ấm trời êm
như lá nõn như cành non mướt đêm
mẹ ấp ngực ru con theo giòng sữa

vâng thưa mẹ con đã ngồi bên cửa
bên niềm vui bên nỗi nhớ đong đầy
mây trắng xóa mắt nhòa theo bóng mây
tim bỗng nhói chiều bỗng gầy heo hút

mẹ rất đẹp như đất trời bất tuyệt
như hồn quê như cánh bướm dâng mùa
bông cúc trắng bông cúc vàng đong đưa
nụ cười hiền mẹ vẫn ngồi thinh lặng

con nhìn mãi những chiều xa bay trắng
âm bay nghiêng hơi ấm mẹ trong đời
đời nghiêng ngửa đời ly tan lâu rồi
huyết âm mẹ trong con riu ríu lửa

con nhìn mãi giọt lệ khô chan chứa
biển rền vang đồng vọng núi mênh mang
ôi thời gian thời gian ôi thời gian
con ôm mẹ giữa chiều ngân giọng sáo

vâng thưa mẹ con lần theo nếp áo
áo sờn vai hai bóng một vuông chiều
chiều rất thẳm chiều rất trầm yêu dấu
như chưa từng... thưa mẹ biết bao nhiêu…

NGUYỄN LƯƠNG VỴ
2012, hiệu đính 12.2016



















No comments:

Post a Comment