Sunday, December 18, 2016

TỪ MỘT BÀI THƠ CỦA LÊ PHƯƠNG NGUYÊN


Nguyễn Âu Hồng


Ô cửa sổ. Nguồn: Internet

Đó là bài Ô cửa nhìn đời đăng trên Blog Phạm Cao Hoàng ngày 6 tháng 12 năm 2016.

Nguyên văn bài thơ như sau:

Ô CỬA NHÌN ĐỜI

Kín bưng giữa bốn bức tường,
Cũng may còn một ô vuông nhìn đời:
Nhìn mùa thu lá thu rơi,                           
Nhìn chiều mưa đổ tơi bời bên song,                           
Lặng nhìn những buổi trời trong                           
Nghe con chim hót mà lòng không vui,
Có khi nhìn thấy mặt người,                           
Lạnh căm đôi mắt thay lời chào nhau…                           
Dõi nhìn chiếc én về đâu,                           
Giữa trời thăm thẳm một màu chiều buông,                         
Hoàng hôn nhìn sợi khói vương
Trên hàng cây đứng cuối đường xa xăm;                           
Đêm nao thoáng thấy trăng rằm,                           
Qua nhanh như sợ ai cầm lấy tay…                          
Cả đời nhìn mãi mây bay,
Sao hôm nay bỗng lòng ngây ngất sầu,                           
Nhắm đôi mắt nhìn thật sâu:                           
Một trời tang tóc, ấy màu quê hương…                          
Bờ môi mặn giọt đoạn trường,
Vẫn xanh mơ ước con đường nở hoa…
Có vì sao ở thật xa,
Dịu dàng màu mắt như là cố nhân,
Nhìn nhau tha thiết ân cần,                          
Cùng tương tư một mùa xuân thiên đường…
Đêm về nhìn ánh đèn vàng,                           
Dọc tường vôi xám sáng hàng kẽm gai,
Vách bên có tiếng thở dài,                          
Biết anh đã lỡ mộng đời tự do;
Mấy phòng liên tiếp cùng ho:                           
Là lời nhắn nhủ dặn dò gì nhau;                           
Nghe lòng ấm giữa đêm sâu,                           
Biết đời còn những nhịp cầu tri âm;                           
Trong tăm tối, nỗi vui thầm                          
Tỏa hương như giữa một đầm hoa sen…                           
Sắc trời bàng bạc sương in                           
Tiếng con vạc lẻ vừa chìm đâu đây…                           
Cửa đời nhỏ tựa bàn tay,                           
Vẫn nhìn thấy ánh sao Mai rạng ngời…

Lê Phương Nguyên                                               
T.20, Mùa thu 1983

Tôi đọc bài thơ mà giật mình. Sao lại có chuyện có một bài thơ hay như vậy mà phải đợi đến hơn ba mươi ba năm mới trình làng? Thuở ấy ở T.20, Mùa thu 1983 và bây giờ là cuối đông 2016. Phải chăng tác giả đã tự ghìm mình lại để cho biển dâu huyết lệ trong suốt quãng thời gian dài ấy hun đúc trui rèn? Để cho mạch ngầm u uẩn trào dâng không nguôi? Để cho người đọc, bây giờ và sau này, có được cảm xúc uất nghẹn?

Có khi nhìn thấy mặt người
Lạnh căm đôi mắt thay lời chào nhau…
Nhắm đôi mắt nhìn thật sâu:
Một màu tang tóc, ấy màu quê hương…
Vách bên có tiếng thở dài
Biết anh đã lỡ mộng đời tự do;

Phải đọc chậm, tuyệt đối không vội vàng, như tác giả đã từng ghìm bước chân mình lại, bước chậm chạp nhưng vững chắc trong suốt hơn ba mươi năm qua. Đọc chậm, để cho sức gợi từ bài thơ dẫn ta đi. Đầu tiên là đến với bài thơ Dòng sông thơ ấu cũng của Lê phương Nguyên. Bài thơ có những câu như: Trong ký ức giữa khung trời đổ nát/ Có dòng sông máu lệ tháng năm chờ. Bài thơ này sáng tác ở Quy Nhơn năm 1976. Lúc ấy, tác giả đã trăn trở: Rồi cả nước một ngày xuân rét mướt/ Con sông tôi, ai ngăn trở tôi về?/ Những hận thù, những thói đời ngạo ngược,/ Đốt bừng lên thành ánh sáng đam mê!  Đốt bừng lên thành ánh sáng đam mê, nhưng thuở ấy nhà thơ không nói rõ là đam mê gì, vì như câu cuối: Trời tang thương chưa định hướng nao tìm!... Phải bảy năm chiêm nghiệm trong máu lệ, ánh sáng đam mê ấy mới định hình. Đó là  Ngọn lửa Tự do, Mộng đời Tự do. Đốt bừng lên thành khát vọng Tự do. Vách bên có tiếng thở dài/ Biết anh đã lỡ mộng đời tự do. Và phải mất bao nhiêu năm nữa mộng đời của một người mới bừng lên thành nỗi khát khao của một dân tộc? Lê Phương Nguyên còn dẫn tôi đi xa hơn, đến với Bob Dylan:
Này bạn hỡi
Phải bao nhiêu năm một ngọn núi đứng dưới trời
Trước khi nó bị cuốn trôi theo biển sóng cồn?
Và phải mất bao nhiêu năm để một (vài) dân tộc có thể sinh tồn
Trước khi người dân được tự do?
Câu trả lời, bạn ơi, đang bay trong gió
Câu trả lời gió cuốn bay đi.
Phải bao nhiêu lần một người ngước nhìn lên
Trước khi hắn ta thấy được bầu trời?
Và phải bao nhiêu đôi tai gom lại trên đời
Để nghe được tiếng người dân kêu khóc?
Câu trả lời, bạn ơi, đang bay trong gió
Câu trả lời gió cuốn bay đi.

Một người làm nhạc, một người làm thơ, tuy đồng lứa tuổi nhưng mỗi người ở một phương trời cách biệt, hoàn cảnh sống hoàn toàn khác nhau, vậy mà họ đã gặp nhau trong những mối buồn, trong những thao thức, từ riêng tư đến dân tộc-nhân loại. Trong trường hợp này, những ý tưởng lớn gặp nhau không có nghĩa là trùng lặp. Theo thiển ý, Lê Phương Nguyên không trùng lặp ai, kể cả thơ trong tù của Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Đức Sơn, Phùng Cung… Điểm gặp nhau của những nghệ sĩ này phải chăng là Khát vọng Tự do, Mộng đời Tự do. 

Bob Dylan, ở thể loại của mình, nhà nghệ sĩ chỉ đặt những câu hỏi. Lê Phương Nguyên vừa đặt câu hỏi vừa nuôi hy vọng.

(Trong khát vọng luôn có mầm hy vọng):

Có vì sao ở thật xa,
Dịu dàng màu mắt như là cố nhân
Nghe lòng ấm giữa đêm sâu,
Biết đời còn những nhịp cầu tri âm…

Ô Cửa Nhìn Đời là một bài thơ làm người đọc vừa quặn lòng vừa nghe lòng ấm áp. Cảm xúc thẩm mỹ thật là kỳ diệu. Sức truyền động của nghệ thuật thi ca quả là kỳ diệu. Cảm ơn nhà thơ Lê Phương Nguyên.

NGUYỄN ÂU HỒNG
December 16, 2016

Sau đây là nguyên văn ca từ bài hát của Bob Dylan rút từ Blog Phố Văn cùng bản chuyển ngữ của anh Nguyễn Xuân Thiệp.

                        
Bob Dylan

BLOWIN' IN THE WIND

How many roads must a man walk down
Before you call him a man?
Yes, 'n' how many seas must a white dove sail
Before she sleeps in the sand?
Yes, 'n' how many times must the cannon balls fly
Before they're forever banned?
The answer, my friend, is blowin' in the wind,
The answer is blowin' in the wind.
How many years can a mountain exist
Before it's washed to the sea?
Yes, 'n' how many years can some people exist
Before they're allowed to be free?
Yes, 'n' how many times can a man turn his head,
Pretending he just doesn't see?
The answer, my friend, is blowin' in the wind,
The answer is blowin' in the wind.
How many times must a man look up
Before he can see the sky?
Yes, 'n' how many ears must one man have
Before he can hear people cry?
Yes, 'n' how many deaths will it take till he knows
That too many people have died?
The answer, my friend, is blowin' in the wind,
The answer is blowin' in the wind.


Bob Dylan

Cuốn bay theo gió

Này bạn hỡi,
có bao nhiêu con đường một người phải đi
trước khi bạn gọi người ấy là người
vâng. và có bao nhiêu biển khơi để con bồ câu trắng vượt qua
trước khi nó nằm ngủ mơ trong cát
vâng. và có bao nhiêu đạn pháo bay ra khỏi nòng
trước khi những khẩu súng bị cấm tuyệt
câu trả lời. bạn ơi. đang bay trong gió
câu trả lời. gió cuốn bay lên
phải bao nhiêu năm một ngọn núi đứng dưới trời
trước khi nó bị cuốn trôi ra biển
vâng. và phải bao nhiêu năm để một số anh em ta có mặt
                               trên trái đất này
trước khi họ được hưởng tự do
vâng. và bao nhiêu lần gã kia quay mặt
giả vờ không hề nhìn thấy
câu trả lời. bạn ơi. cuốn bay trong gió
câu trả lời. gió cuốn bay đi
phải bao nhiêu năm để cho một con người nhìn lên
trước khi y thấy được bầu trời
vâng. và y phải có bao nhiêu lỗ tai
để nghe tiếng người kêu khóc
và phải bao nhiêu cái chết xảy ra
để y thấy rằng có quá nhiều người đã chết
câu trả lời. bạn ơi. cuốn bay trong gió.
Câu trả lời. gió cuốn bay đi.

Nguyễn Xuân Thiệp

_____________________

Ghi chú của Phạm Cao Hoàng:
Nhà thơ Lê Phương Nguyên sinh năm 1942. Trước 1975 anh là kỹ sư công chánh chuyên ngành trắc địa, làm việc trong lĩnh vực dân sự. Anh là một người yêu nước, sau 1975 ở tù trong 15 năm. Bản tính anh kín đáo nên thơ anh chưa bao giờ xuất hiện trên báo chí trong 50 năm qua (mặc dù thơ anh hay và gắn liền với một giai đoạn chia lìa tan nát của người Việt chúng ta). Cám ơn anh Nguyễn Âu Hồng đã có một bài viết với những nhận xét rất tinh tế về thơ Lê Phương Nguyên.



No comments:

Post a Comment