Friday, December 23, 2016

THƠ THƯỜNG QUÁN


Southbank Melbourne, 15-5-2016

Nhà thơ Thường Quán

for Q.

Cây xáo động và chim gỡ rối
những lát đá đường đằm tĩnh chảy xuôi
nắng chưa lên, người chưa hiện
tay trần mùa hè, tượng tạc mùa thu

ngày xa khuất đó mây dường kín dày hơn, áo dạ kéo cao hơn
chiếc cổ ở khung cửa hải cảng cực Nam
một cột khói hải dương tìm tới
một tiếng dội cột buồm
những thủy thủ đốt lửa
nước réo cà phê trên bếp xanh lì lầm
ngày xa khuất đó Á Châu là một viền cong
sự trôi dạt và đắm, kéo dài hơn một cự ly
không nằm ngoài một đuôi mắt
nhưng chỉ có kẻ tín thành nhất may mắn thấu đạt

Ngôn ngữ mà những kẻ đứng trên boong tàu dò dẫm nghe ngóng
sẽ hiện trên hoa văn chiếc khăn
một sườn núi trải ra, một đôi tay mang tới
triêu dương để lại độ cháy nồng trên vòm trăng khuyết
tĩnh tịch dưới một đáy hồ
sóng đã thôi reo sau đêm gió chướng
tiết trời keo lại trên ngọn dương tùng
một mỏ chim cắn miếng trong trẻo
kêu rân vang ức ngực, sắc diệp lục
nguyên tố khởi sinh, kẻ đứng thù tiếp hương sương sớm
một đọt cau, một nương trà

Tôi từng đứng đó và em từng bay lượn ở buổi sáng ấy
khi gió vẽ những hình thù trên thềm cát
những hạt cát di động trong ánh sáng
Có gì trần trụi hơn cát, áo lá nào linh động hơn ngày thu, ánh sáng
chúng ta thả mặc phần trống của tương lai
căn phòng ngày đó, và chúng ta tới đây
chiếc cửa vòm những mẫu tự la tinh, những họa tiết mới
một ngày hỏa hoàng, ký ức cháy lên cùng đầu lưỡi hiện tại
sự thả mặc hẳn đã tìm được bầu trời lạ lẫm từ ái
những bạch dương, ngô đồng, bạch đàn, những hiền triết du sĩ
những thính phòng, chiếc bảng đen ký hiệu của phương hướng

Đó là một đêm đi về hướng Nam khi sao chớm hiên vườn học xá
thế giới không chỉ nằm trong ôm sách mới
đó là một chiều bày biện tiểu luận khai minh
không có gì ngoài tình yêu và không khí mà sống
đó là một tiếng gõ tay vào cửa, một đôi mắt sáng bất ngờ
đó là những mở tung mùa hè, không biết ai sẽ trở lại
với ai, ai sẽ nói gì, ai sẽ chọn
buổi sáng và đêm tối, để bắt đầu bước
cuộc bước đi trong âm tiết những câu thơ những đầu lá khởi thảo
trên gạch cũ, đá xanh, những kẽ nứt vôi và hắc ín
những con đường bên này sông và bên kia
chỗ mà tôi đang ngồi đây, trí nhớ

Treo bên kia, tháp nhà ga, những buổi sáng trước sáu giờ
tôi đã tới, bước xuống từ một khoang tàu
ngoại ô đại học, đi vào cửa ngỏ thành phố
những cửa sổ còn đóng, những ô lầu vàng đèn
sự kỳ bí của những mái lầu Collins Street, Queens Street
yên trong sương mù tháng sáu, tháng bảy
yên vị, như em những ngày mới quen
đã giúp gõ của thức sớm tôi, đúng hẹn
khuôn mặt sáng, trước bình minh, trước hiện tại, tương lai
con tàu mà, xem nào, chỉ có thơ ghi đúng tốc độ
đó là vòng quay trong studio, trước bản tin sớm
Strauss, Mendelssohn, Tschaikowsky
tây ban cầm Narcisco Yepes, những ca khúc tinh sương
của Schubert, của những ai hai mươi
mây mù cửa sổ lạc vào từ biển

Tôi thả nổi nhạc cho làn sóng ngắn, ngồi hình dung
em đang sửa soạn một ngày ở căn phòng học xá
những ai đang sắp sửa một chuyến vượt thoát
bên kia biển, sóng dấp và giữa khơi ngấp ngấp ngoại tầm
không ai biết định mệnh của mình giữa những lưu vực tăm tối
giữa sự sống và sự biến mất là một thoáng tĩnh lặng
riêng tư, kín mật, chỗ của đôi tay cầm lấy vô hình
trao gởi cho lòng từ mà tim máy động hình dung
một triêu khúc, một chuỗi chuông reo, trên cao vầng trán
ngày đầu mà con người đứng dậy, tư duy, bao lâu xa, chốn mít mùng bếp lửa

Trí nhớ đánh nốt, viết trên trang ngày, bất ngờ
Dư âm ở cánh cửa đi vòng, sau thời gian, là nghe được
ca khúc, sầu khúc, tẩu khúc
Âm thanh trên đá khi chân đã đi qua
tri kỷ với thời tiết để dấu trên gân lá
đã rụng, hay còn bay, trời thu, dung nhiếp
linh hồn mình.


Khi đi từ Phố Nhà Thờ đến Phố Lãn Ông

Thứ nước mật lấy lên từ thùng vại ngâm tẩm cũ kỹ
một ngày giàu có kẻ bước ra đường
kẻ mát đen không biết đi hướng nào
hai hàng phố nhìn, chút nghiêm nghị
ở Tây Ban Nha nghiêm nghị lễ rước kiệu
Lorca dựng kịch quần chúng
Mặt Nạ Hài
Chim Giấy
 Người Rối
ai té sấp (phút kinh giật) nhìn lên
vòm Sinh đầy vun.

Ngày mát giải tán đàn bò mộng
lải rải tan đám
những trai tráng như cờ
những con cuối cùng thả bộ
chẳng cắm được đầu sừng vào cạnh sườn
nàng đánh dấu phẩy
từ những đầu đinh khô
lên ngực đá. Trên tường đá
miểng chai, góc cạnh thủy tinh
rêu chữ thảo
những bọt bóng meo méo không khí.

Và nước mật
Sinh Từ, một người nới yếm
qua lan can rũ vẩy
một người hứng hết bằng mái tóc
hoàn tất bạc xóa
một người bằng tiếng cười phá chưa khỏi thơ thiếu:
Bí tích tháng Ba
nắng một tàu dầu
đen và nồng hăng
say sau trưa bây giờ buổi sớm.
Nửa thế kỷ chuông chưa rụng hết
hai phố một hồi
rở cửa hậu từ ngổn ngang buông bỏ
thi sĩ từ phố cổ tích đi lạc
vuốt ngược nước mật tràn trào sau cuộc
va chạm khe đập
thế giới hình thoan
3-199
TQ

(Nguồn: Văn Việt)

No comments:

Post a Comment