Wednesday, March 30, 2016

NGƯỜI TỬ TÙ



tiểu thuyết của Khuất Đẩu


 Người tử tù. Tranh Trần Thanh Châu

KỲ IV


7. Bước vào cuộc giác đấu

Vọt thẳng lên cao với tất cả kiêu kỳ hiếu thắng, mặt trời khoái trá xua đám thổ phỉ hung hãn ra sức vây hãm người tù bé nhỏ. Mặt trời cười oang oang như cồng chiên được đánh lên rộn ràng trước lúc con trâu tội nghiệp bị thọc sâu con dao vào cổ họng. Và núi đá cũng đang reo hò bất tận với những âm thanh rền rĩ. Núi uống hút cái sức nóng dữ dội của mặt trời, rồi dùng trái tim nham hiểm tôi luyện cho đến khi bốc khói. Và như những cuộc hành quyết bằng cách ném đá cho đến khi tội nhân gục xuống, đá và cả mặt đất đều ném không ngừng vào thân thể người tù những hòn lửa nóng ran. Người tù gục xuống trên cây gậy trong khi xác chết phơi mở tênh hênh, căng phồng như con nhộng vừa ném vào chảo dầu.
Đã nhiều lần, người tù đuối sức ngã quỵ, nhưng chỉ ít lâu sau, anh cố gượng dậy, nghiêng đầu trên cây gậy khốn khó bước đi từng bước một. Nằm được một lần là nằm mãi, anh nghĩ, mình không được nằm, mình phải gượng đứng lên thôi. Mình phải đi, phải đi, muốn sống là phải bước đi, không thể không đi. Mà anh đi đâu vậy? Đào thóat chăng? Không. Mình phải đi như là phải thở. Mình phải bước tới chứ không thể dừng lại.
Đứng lại là chết.
Bước tới, mặc dù phía trước là đá khô đỏ khé.
Bước tới, mặc dù trên cao kia là thành lũy khó vượt qua.
Anh chẳng hề hy vọng tìm được một bờ khe hay hang hốc nào êm mát giữa cái nhà tù kheo khu này. Anh đi khập khiễng, xiêu vẹo từng bước thấp, hụt hẫng từng bước cao. Cái xác trên lưng cũng nghiêng ngã theo như một người đồng hành cùng số phận. Mỗi bước đi của anh bây giờ là cả một năm dài. Cuộc đời anh, tuổi thọ anh, giờ được tính theo từng bước chân. Đi để được sống nhiều hơn, sống dài hơn cho dù chỉ là một bước ngắn.
Đi,
đi, và đi.
Ngay cả trong xà lim chỉ nửa mét vuông.
Nắng mỗi lúc một đỏ chát và mặt trời nghiệt ngã dường như thu nhiếp tất cả sức mạnh tột đỉnh của mình, chỉ để hành hạ một con người đơn độc yếu ớt. Cái xác được sức nóng hà hơi càng lúc càng phồng căng như một cái bong bóng của cá ươn. Nó phơi cái mặt vàng ệch với hai con mắt ốc nhồi như muốn rớt ra ngoài, cái mũi đầy lông và cặp môi vểnh cong không che nổi cái miệng đang xì hơi thúi hoắc. Nó nằm ngửa trên lưng anh, phơi cái bụng to kềnh như một thằng trọc phú đang đùa giỡn với lũ gia nhân.
Nó là ai vậy cà? Nó từ đâu tới, sao bỗng dưng nhảy xổ trên lưng tôi. Sao bắt tôi phải làm phu đòn để đưa tới huyệt. Sao chết rồi mà vẫn còn muốn dạo chơi vào nơi quỷ quái này? Là đàn ông hay đàn bà, là già hay trẻ, giàu hay nghèo, quyền quan cỡ bự hay không cửa không nhà, cùng một quê hương nghèo đói hay xứ lạ giàu sang, là bậc trí giả hay kẻ tiện nhân?
Anh mơ hồ nhớ lại những cơn sóng ngầm đã không ngớt lay động đời anh, nhớ tới cái đêm hãi hùng khi thức dậy thấy mình bị buộc chặt với một cái xác không phải của một tù nhân vừa bị giết đêm qua, mà cũ xì, mốc thếch, hôi hám khiến anh có cảm giác như mình đang bị chôn sống trong huyệt mộ hay một lăng tẩm nào đó vừa mới khai quật.
Trong cái nhà ngục chật hẹp bằng đá, lớn không hơn một chiếc chiếu, đã không còn những mặt người đầy sẹo, những con mắt sắc lạnh, những bàn tay thép nguội, không còn những tiếng cười man rợ, những tiếng quát tháo âm ào, không còn những khảo tra man dã thời trung cổ, không còn những lục vấn về nguồn gốc cha ông, không còn truy đuổi bè đảng này hay bầy đàn nọ. Chỉ còn một mình anh với cái xác được buột chặt trên lưng, như một quái thai là một cặp song sinh dính liền nhau ở lưng, mà một đứa thì đã chết từ lâu trong tử cung, đứa còn sống phải một mình mang tới bờ huyệt.
Anh đã bật dậy với tất cả sức mạnh của một người trai trẻ và một nỗi căm giận tràn đầy. Anh quay mấy vòng, cố hất tung cái xác trên lưng, nhưng với bao nhiêu là thừng là xích, cái xác vẫn đeo cứng trên anh như một cái bướu khốn nạn. Anh gào lên, hãy bỏ cái xác này ra, hãy băm vằm bắn giết gì tôi cũng được, nhưng đừng bắt tôi phải sống với nó. Trời hỡi, làm sao có thể sống được với một xác chết mục rữa!
Anh đã thức suốt phần đêm còn lại để suy đoán cái xác là của ai. Anh cầm cái bàn tay đang chìa ra không phải để bắt tay chào đón mà để thử đoán xem là của một người nào. Cái bàn tay không còn thiết tha gì đến phép xã giao, không còn chút sinh khí đó làm anh giật mình.
Mặc dù nắng nóng, anh vẫn cảm giác như đang chạm vào tử khí lạnh lẽo. Một nỗi hãi sợ truyền kiếp chạy suốt dọc sống lưng anh. Có một điều gì đó bi phẩn như vừa mở ra một cánh cửa tuyệt vọng. Anh biết chắc đây là bàn tay của một người đàn ông vì những ngón tay thô và ngắn nung núc như củ khoai. Bàn tay của một người nông dân hay của một người thợ, thì anh chưa biết và cũng không muốn biết. Nhưng không hiểu sao anh lại nghĩ đây là bàn tay của kẻ đã từng giết người, không chỉ một người mà nhiều người. Có thể bóp cổ, có thể siết cò, cũng có thể chỉ một cái phẩy tay ra lệnh là có hàng trăm kẻ đầu rơi máu chảy. Cái ý nghĩ ấy làm anh buồn nôn và tức giận. Anh, kẻ yêu đồng loại còn hơn chính bản thân mình, giờ đây phải kề vai sát cánh với một tên giết người, quả là điều ô nhục.
Vẫn chưa hết những điều lạ lùng khi cánh cửa ngục được mở ra, anh lại bị nhét vào một cái thùng sắt. Một đoàn người ngựa đưa anh ra khỏi những ruộng đồng phố quận, đến những miền hoang vắng không dấu chân người. Suốt một ngày dài, anh bị nhồi xóc trong chiếc hôp tối đen tưởng chừng như đang đi vào địa phủ. Rồi họ đốt đuốc đưa anh qua một đường hầm sâu hút dài thăm thẳm, sâu và dài như xuyên vào ruột đêm. Họ bố thí cho anh một ít nước, một ít bánh và diễu cợt cho anh thêm cây gậy.
Và như thế, người ta đâu có muốn anh chết không kịp ngáp như cha anh đã từng lãnh một đai cuốc sau gáy. Họ muốn hành hình anh mà không phải tốn một chút công sức nào. Cái xác trên lưng anh sẽ thay họ nhục mạ anh, nguyền rủa anh, khiến anh sống dở chết dở, vừa vâng phục nó vừa hèn hạ kêu xin. Cay độc hơn nữa, họ muốn tâm hồn anh vật vã, lụn bại trước khi xác thân mục rã.
Anh dừng lại, nhìn bốn hướng và nhận ra cái miệng hang xa tít đen ngòm mà bọn họ đã đưa anh vào. Đấy là con đường ra, là cái cuốn rốn chưa lìa nối với chùm nhau xã hội bên ngoài. Biết rằng không cách gì thoát ra được, nhưng anh vẫn cảm thấy một niềm yêu sống mạnh mẽ. Anh quyêt phải đi tới đó. Phải đi cho dù không bao giờ tới. Phải đi cho dù cái xác nhọc nhằn cứ muốn lôi anh nằm xuống.
Trưa.
Ở đây lúc nào chẳng là buổi trưa, anh cảm giác núi non nghiêng ngửa vì uống nắng say khật khừ. Anh cũng say, cũng thấy mình cuồng quay điên đảo. Anh gục xuống, tưởng chừng mình đang biến thành hơi và bay lờ đờ trong nắng đỏ. Nhưng mặt đất bỏng rát làm cho anh tỉnh lại. Anh cố gượng dậy. Anh cầm bầu nước nhấp một chút cho ướt môi, mặc dù anh muốn ngửa cổ nốc một hơi dài. Anh phải dè sẻn cho tới giọt nước cuối cùng. Anh đi lảo đảo. Cái xác trên lưng anh như muốn sôi lên. Độ căng phồng của nó đã đến lúc sắp vỡ ra. Phải chi là một người tù còn sống thì hắn và anh sẽ đổi vai cho nhau. Anh sẽ nói, tao mệt quá, mày thay tao cõng tao một lát. Anh sẽ nằm ngửa ra mà nhìn đất trời. Anh sẽ cười lớn, coi khinh hết thảy mọi sự. Anh sẽ thách đố mặt trời, xem ai có thể nhìn lâu mà không chớp mắt.
Nhưng con gì kia, phải chăng là một con dòi?!
Anh chợt rùng mính nghe lạnh tận tim óc. Một con dòi, tức là một sinh vật, với những hàng lông trắng như tóc bạc đang cố níu cánh tay anh để khỏi rơi xuống đất. Một con dòi như trong xác chết thối rữa của gà vịt, trong các hố xí công cộng, sao lại xuất hiện ở đây. Nó từ đâu ra nếu không phải từ thịt da đang tự hủy của cái xác trên lưng anh. Có nghĩa, nó sinh ra từ chính con người.
Mà sinh ra từ đâu?
Từ hai lá phổi khép mở như cánh quạt, từ trái tim nhún nhẩy phập phồng, hay từ óc não ngọt mềm như sữa đặc? Nó được sinh ra từ ruồi hay đã được sinh ra cùng lúc với hắn ta từ trong bụng mẹ?
Chưa bao giờ anh ngao ngán và tuyệt vọng như lúc này. Anh lắc tay cho con dòi rơi xuống đất, nhìn nó ngo ngoe chống chọi với cái nóng, cảm thấy nó chẳng khác gì mấy so với thân phận anh. Cũng được sinh ra không biết vì sao, rồi cũng chết mà chẳng biết vì lẽ gì. Nhìn cái cách nó cong mình lên đợi chết, anh thấy nó dẫu sao cũng còn may mắn hơn anh. Ít ra nó cũng không phải mang trên mình một con dòi thối rữa nào, và, điều này mới dễ chịu làm sao, nó chẳng cần tra vấn, hồi tưởng hay trông đợi điều gì ngoài cái chết đang đợi chờ nó trong chớp mắt.
Nhưng, có lẽ nào một con người với trái tim quý hơn mọi viên đá quý, với đầu óc chứa đầy tri thức, với môi miệng để hôn, để nói để cười, một con người được cho là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa, được sinh ra để thống lĩnh muôn loài, một con người chỉ thua thượng đế có mỗi cái chết, một con người như thế rốt cuộc cũng chỉ để sinh ra dòi sao? Không phải chỉ một con mà nhiều con, cả ngàn cả vạn nhung nhúc trong từng thớ thịt đường gân. Không phải chỉ một người mà nhiều người, tất cả những sinh vật thượng đẳng từ xưa tới nay và tới tận mai sau, đều sẽ sản sinh ra dòi.
Ở tôi, trong tôi, từ tôi cũng sẽ sinh ra dòi! Tôi, với thân thể đã từng tỏa mùi thơm nồng nàn làm ngất ngây một người con gái, tôi và trời ơi, cả nàng nữa sao, nàng với thân mình láng cuộn, với ngực và bụng thơm như hoa quỳnh, với môi miệng ngon ngọt hơn hết thảy mọi thứ ngon ngọt của trần gian, cái tấm thân xinh đẹp đáng quý nhường ấy, trời hỡi, rồi cũng sinh ra dòi sao!?
Người tử tù cảm thấy như chảy tuột tất cả mọi sinh lực. Anh đánh rơi mình xuống đất như một chiếc tháp cũ xưa ngã nhào trong cơn địa chấn. Mặt trời ý chí lặn xuống trong anh. Trên nền cao rỗng của lý trí đã bao lần rực sáng giờ chỉ còn hắt hiu chút phấn của hoàng hôn ngậm ngùi. Anh không thiết gì gậy, không thiết gì nước, không thiết gì bước đi, anh muốn được chết ngay, dễ dàng và vô vị như con dòi vừa chết. Chết như đầu hàng, như trốn chạy, như gì gì cũng được, miễn là chết. Chết và mặc kệ tuốt. Mặc kệ nắng, mặc kệ nóng, mặc kệ cái xác đang là hang ổ của dòi.
Và dòi, nếu các ngươi đã chật ứ thịt da ta thì cứ việc thức dậy đi. Các ngươi cứ hò reo đập phá cái thân thể tù ngục này mà mở hội cuồng say. Ta mỏi rụi cả rồi.
Ta đuối sức và thua cuộc.

8. Nước ơi, nước!
Ta muốn uống một con sông đầy
ta hạn hán như cả một cánh đồng khô hạn
ta muốn uống cả một cơn mưa
nước ơi nước
ta muốn uống, ôi, cái bầu bé xíu khốn nạn chỉ làm cho cơn khát trong ta bùng lên như hỏa hoạn
lửa trùm kín môi miệng ta, trái tim ta, một bầu nước như một be rượu nào có ăn thua gì
ta muốn uống một con sông đầy
ta muốn uống hết thảy những hồ ao
đầu óc ta đang là một cái lò rèn phì phò lửa reo không ngớt, luôn vang động những tiếng búa nện xuống trên đe, tiếng cụp cắt gõ liên hồi trên miếng sắt nung đỏ, tiếng xèo xèo cháy khét của thép mới trui, hai lỗ mũi ta, môi miệng ta và cả trái tim ta phun khói không ngừng, hai lỗ mũi như hai ống bễ khò khè nhọc mệt, miệng ta là chậu nước ót bẩn thỉu đầy những dao và rựa, những lưỡi cuốc lưỡi cày, ta nghe bất tận tiếng leng keng xoáy thủng óc não ta
và ta vẫn muốn uống cho bằng được một con sông đầy
Những con sông hào sảng mênh mông ngày đêm vẫn miệt mài xuôi chảy, đang uốn khúc nơi đâu sao không đổ về đây mà lại phung phí đổ vào biển mặn, sao không tung mình lên như những con rồng vĩ đại phun nước vào đây?!
nước ơi nước,
ta thèm được chết trong nước biết chừng nào
ta sẵn lòng uống cả một đại dương nếu có thể uống được, cho dẫu bụng ta muối kêu lạo xạo, còn hơn là chết tại đây trong biển lửa ngụt trời
lửa trào lên từ lòng đất, lửa phun xuống từ trời cao, lửa reo phè phè như rắn hổ mang, lửa hát ca cợt cười, lửa chạy tròn quanh ta, uốn lượn như rắn và quật đập như sóng
ta bị căng như tấm da thuộc trên mặt trống, ta mỗi lúc một nâng cao như chiếc bè trong cơn hồng thủy, ta bị nâng lên cho tới gần trời và ta nghe tiếng hỏi xuẩn ngốc của mặt trời ngạo nghễ
mày chịu thua chưa hả thằng người lì lợm?
mặt trời, mặt trời,
nếu có một con dao chủy thủ trong tay ta sẽ đâm vào ngươi lút cán
ta là tên thích khách, tiếc thay, chưa lên đường đã bị tước mất dao
ta vẫn nghe tiếng gõ đập leng keng, ta vẫn trông thấy một màu đỏ láng ướt trơn như dầu
tiếng leng keng làm ta lắc lư, màu đỏ làm ta ngộp thở
ta mơ thấy một con sông đầy và ta thả mình trong đó, mặc tình cho dòng nước đưa ta đi cùng trời cuối đất
em thân yêu, tôi khát đến nỗi thèm uống nước tiểu em
em đang ở đâu, ngọn đồi đã cháy và dòng suối thân ái uốn lượn bên dưới đã không còn nữa, nước đã hóa thân bay lên đỉnh trời, chim không tìm ra chỗ đậu và một con chồn đứng khóc là em
phải vậy không
một con chồn dù thế nào vẫn chảy ra nước tiểu
xin hãy gửi cho tôi những hạt nước màu lưu ly nồng mặn, xin hãy tạo thành một dòng suối mới bằng nước tiểu và nước mắt của em
ô, tôi muốn cắn vào mạch máu tôi cho máu trào ra rồi uống vào
tôi thèm uống, thèm uống
ngay cả nước tiểu tôi
tôi đang là con cá nướng, là con heo quay, sắp dòn tan trong cái miệng đầy răng đá nhọn của ngục tù này
tôi vẫn nghe tiếng gõ đập trong đầu và tôi rút nước như một trái táo khô
tôi cùn mằn, bần tiện, hèn hạ, tôi không là tôi nữa trong cái biển lửa không bốc cháy mà nóng kinh người này
tôi muốn uống nước tiểu em, tôi chỉ còn có em là có thể cho tôi nước tiểu
thế nhưng em đang ở đâu, em có nghe tôi gọi em hụt hơi không nào?
ô, phép mầu cho một con người chỉ là nước và nước
hỡi mẹ trái đất tốt tươi, mẹ nỡ lòng nào để cho đứa con bé bỏng của mẹ chết khát như thế này!
Và những con dòi, thực phẩm cho kẻ bần hàn này sao?
ta uống nước tiểu ta, ăn dòi để rồi cũng thành dòi sao?
ôi, trái tim ta, mi ngây thơ và tội nghiệp biết chừng nào, tại sao mi vẫn còn miệt mài đập mãi trong lồng ngực ta như dòng sông là phải chảy, tại sao mi vẫn kiên trì mà không hề đói ăn khát uống?
mi vẫn đập, vẫn đập, ta nghe tiếng mi trầm buồn như tiếng chuông chiều, ô hay, đến lúc này mà mi vẫn ca hát được sao?
ta chịu thôi, mi ngây thơ như đứa trẻ nhưng lại dũng cảm như một vị tướng, mi cũng là người mẹ dịu dàng, mi đập như mẹ không ngớt lên tiếng gọi con
mi vẫn đập, đó là tất cả nỗi bi thống và sắt đá can trường của mi.
(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment