Tuesday, March 22, 2016

BỖNG DƯNG MỘT NGÀY



Hoàng Xuân Sơn
(tặng Cao Tần)

 GS Nguyễn Ngọc Bích

để tưởng niệm giáo sư Nguyễn Ngọc Bích
                                    [1937-2016]

Sống đủ ba năm mũi chưa lõ, mắt chưa xanh
Bỗng dưng một ngày trở thành công dân nước nọ
Trên giấy chứng minh ghi chép rành rành
Hưởng đủ mọi quyền tự do các thứ

Cầy cục ba năm cũng chua lắm chứ
Dầu sao cũng cám ơn đất bạc xứ người
Biến kẻ tay trơn thành người lính thợ
Cầm búa kềm mà chẳng hổ ngươi

Có sướng vui không một ngày lột vỏ?
Lột xác di dân ăn đậu ở nhờ
Sao mà nước mắt ba hồi chực đổ
Khóc vì mừng.  Hay thương xót cỗi nguồn xưa?


SUDDENLY ONE DAY
(To Cao Tan)

I have lived here all of three years
         but haven’t got a high nose or blue eyes
All of a sudden, one day I became a citizen of X country
It’s all there, on paper, fully spelled out
That I enjoy every right, of every sort

O it’s stinging enough enduring three years !
At any rate I should still say thanks to this land of indifference
Which indifferently turned me, an unskilled one, into a skilled one
I can now handle hammer and pliers without too much shame

Are we happy on this day of skin shedding ?
We shed our immigrants’coat, always on the receiving end .
How come tears keep welling in our eyes ?
Are they tears of happiness or tears for our uprootedness ?


HOANG XUAN SON
Translated by Nguyen Ngoc Bich
Springfield, February 19, 1989

No comments:

Post a Comment