Hồ
Đình Nghiêm
Tranh
Salvador Dali
Sợi
dây căng thẳng có khi chùng. Con chó như dẫn người đàn bà đi không giới hạn vào
buồn vui vận tốc. Nó thích gầm đầu hôn hít bậy bạ, bờ hoa bụi cỏ rồi tìm gốc
cây như thể ưa chơi trò trốn tìm. Ồ, hoá ra là chó mà cũng biết cả thẹn. Nghe
nói ở bên mình, người ta bú mồm nhau thì lôi vào chỗ um tùm kín đáo còn thường
khi việc tiểu tiện thì cứ vạch quần chu mỏ huýt sáo mà đái giữa chốn thông
thoáng thanh thiên bạch nhật. Sảng khoái cầm vòi vẽ rồng vẽ rắn vào tường vôi
chưa đủ đậm mùi hôi khai.
Khi
vật đứng ba chân sè sè nắm đất bên đàng, hai tay khổ chủ chỉ còn một, năm ngón
tự động lôi từ túi áo ra cái bao ny-lông vệ sinh chốn công cộng, làm chủ tập thể,
thể hiện nếp sống văn minh. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Sông có khúc người
có lúc. Lúc này tự dưng đâm yêu thú vật, mà nói nào ngay con cún này nó tình
nghĩa với mình không bút mực nào tả xiết. Xẻ ruột đẻ ra đứa con chưa chắc nó
“trả hiếu” bằng Lu nhà ta. Đi làm về nó chực sẵn sau cửa, cuống quýt tha dép tới
cho mình thay giày. Nó bu sau mông đít mình mà thổ lộ nỗi nhớ mong, phụ giúp
mình chuyện tha rác ra bỏ ngoài đường lộ. Thương hết biết!
Dắt
chó đi dạo chẳng qua là nó muốn đi ngoài. Sợi dây căng, gượm đã, chờ tao hốt
phân. Chốn đây kỳ khôi những sắp hạng: Trẻ con phụ nữ mèo chó mới tới kỳ cùng
phàm phu tục tử. Giờ này ổng ngồi nhà chat chit với thằng em cách một đại
dương, thi thoảng nghe má đứng hình trải lòng dặn dò, lập một danh sách dài
toàn nhu yếu phẩm mang về kính lão đắc thọ. Má lóng rày coi bộ đã nhác chơi.
Quê mình con Hương tội nghiệp bị uống nhằm thuốc giả, 13 tuổi vừa có kinh, xong
biến thành tuổi nghi bất hoặc, không dưng tóc úa màu đành xem như quá độ tuổi
thanh xuân, ai nào ngờ. Bởi vậy bà Quê gần 60 mà vẫn còn trinh, nói ra chẳng ai
nghe còn trách bả “chảnh”. Pilot trẻ trong xóm chả có ma nào ham lái máy bay bà
già! Khổ thế! Người còn vậy huống chi hoa quả, trái mít đang xanh lè chích một
liều hoá chất thành vàng lườm, mủ thôi rít tay và thơm ngọt đúng quy trình. Mãi
chung đụng thứ này sớm có ngày phủi chân “leo lên nóc tủ ngắm gà khoả
thân".
Bị
chẳng ai trông con và chăm cún nên đành xốn lòng để ổng về mình ên. Em à chuyện
bất đắc dĩ thôi mà. Bản thân anh rất ngại đường xa, dắt con Lu đi loanh quanh
đã nghe oải huống hồ ngồi chết cứng gần ngày trời trên máy bay. Bả sắp xuống lỗ
rồi, chuyến này về có thể nhìn nhau một lần cuối. Khi xưa học thuộc lòng câu:
“Đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Giờ này khôn dại
chưa tường nhưng là thời điểm phải ở nhà với mẹ. Chỉ một tháng thôi em à, 30
ngày phù du, một chợp mắt.
Lão
vác hành lý ra đi, kêu taxi, bộ tịch xẳng xái. Con Lu đứng nhìn chả thèm vẫy
đuôi. Thằng con mới có 12 tuổi, phát ngôn như trong phim bộ: Mom thiệt dại khờ
khi thả hổ về rừng. Con nghe bạn học “say”: Ở bển có tiền mua tiên dễ như ăn
cháo, tha hồ húp, nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Người đóng vai mom hát thầm nhạc
vàng boléro “một mai xa cơn mê, xa cuộc đời bềnh bồng, ta lại về bên nhau”. Mệt
mày quá, tao dắt con Lu ra công viên hít thở khí trời cho điều hoà kinh mạch.
Thằng
em chở lão trên xe gắn máy dềnh dàng. Như giao hẹn, thổ công đã chí tình dắt
ông anh khúc ruột ngàn dặm đi thư giãn tới bến. Đã quá mày! Về đây tao nghe như
vừa trẻ lại 10 tuổi. Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ, sợ mình không lắm bổi thôi chứ
tam cung lục viện có cả tỉ món đồi truỵ. Mày đừng vui miệng kẻo bà già nghe được
thì thêm giảm thọ. Chưa kể bả mét cho con vợ tao hay thêm bù lu bù loa rách hết
chuyện đại sự. Nàng bế môn toả cảng, nàng đóng cửa không cho bận sau ló mặt đi
giao lưu linh tinh.
Xe
tấp vào một quán nhậu, khói thịt nướng thơm điếc cả mũi. Bia ngoại mang ra cùng
món đặc sản. Cậu em cụng bia: Chúc sức khoẻ, mừng anh thôi xa quê hương nhớ mẹ
hiền. Mày gọi món này ngon a! Thịt con gì thơm quá mạng? Đứa em vốn không quen
nói ra sự thật, hắn lấp liếm: Là thịt heo sữa đấy, chúng được tẩm hương liệu của
Trung quốc nên thơm ngon là chuyện ắt phải có. Kêu thêm đĩa giả cầy nữa nhé? Ừ,
mày cứ vô tư đi mà. Đồ nhắm quán này ngon nhức răng. Ông Việt kiều ham ăn nhậu,
ham dòm cô phục vụ viên ăn vận thông thoáng nên không thấy đằng sau tủ kính
treo lủng lẳng cả chục con chó co quắp hình hài khi thịt bị thui, bị nướng, bị
quay, bị nung lửa…
Chỗ
hai anh em ngồi nhậu, đồng hồ điểm 10 giờ đêm. Nhưng nơi công viên xứ lạ lại là
10 giờ sáng. Sợi dây trong tay người đàn bà bị vuột khỏi năm ngón, con Lu phóng
rượt theo một trái banh từ cú sút sai mục tiêu của một đứa mơ làm cầu thủ. Trái
bóng bay khỏi sân cỏ dội thình thịch xuống đường nhựa. Tiếng đạp thắng gấp rút
của một chiếc xe vừa vụt ngang, chấm dứt hai tiếng kêu cùng lần: Chó và người
đàn bà lạc giọng. Máu từ tốn chảy, mặt đất từ tốn hút lấy. Nước mắt người đàn
bà đổ ra, hoen mờ, thác lũ. Hai tròng con Lu không nhắm, nó nhìn lên người đàn
bà với thứ nỗi niềm câm lặng. Chẳng mấy lâu, từ hố mắt thăm thẳm kia ứa ra một
giọt lệ. Người đàn bà ngồi bệt xuống đường, cong lưng phủ che lên xác chó thân
thương. Bà gào lên: Lu. Lu ơi… Lu ơi! Bà khóc thành tiếng, nước mắt nóng hổi
rơi vào, đọng trong đôi mắt trừng mở. Lu, Lu ơi. Bà đưa tay vuốt mắt.
Hồ
Đình Nghiêm
No comments:
Post a Comment