Thường Quán
Mondrian castle ruin. Source: Internet
Một ngôi sao đầu chiều, bầu trời phương Bắc
chiều đầu tiên của kẻ vừa tới
Paroles Lời hay On Parole tại ngoại hầu tra, một sổ tay,
một hướng tăm tắp phố
Những bông hoa nhỏ trên nhựa đường, ai vừa tiết lộ tên cây
Mây cuối chợ đang nổi đùn, một sọ su trắng
trên một dàn bày Mondrian quận phố phẳng phiu
‘?’ treo như một chiếc mỏ chim khủng
Những quẫy đập kịch liệt trong những đường xóm phía sau
bộ lông đen lục, những bàn tay thị tứ, những khuôn mặt
tác tạc
thuộc địa của đá ba-dan
Những bệ cửa sổ trùng lặp vô tận tới chân trời mỏi, một bức
màn nhựa, phong lữ thảo ô-ten
Những trụ đèn đường bựt nhá sáng, rồi tiếng chân ùa, những
bước chân khỏe, chắc
Những đứa con trai, con gái của một thời, còn để dấu trên
tường vách, cuộc Kháng Chiến
Mật mã cho tình yêu và mật mã cho ai tuẫn tiết
Nói hay im, một chiếc đầu suy nghĩ, suy nghĩ miết
Dưới một bóng đèn đơn trần, một gánh nặng còn phải được
nhấc lên
Những cuộc quật khởi trong cốt lõi danh tính, những đấu
tranh, lời ước hẹn
Avenue d'Italie
Đêm nay, mọi sự bước đi ra chiều thong thả hơn
độ nước thấm trong đá vệ đường
Một kịch tác gia, một nhà tạo vũ điệu đang chuẩn bị
đạo cụ giấy bồi, phông màu sáng, những bước mới, họ đang
dọn một cửa sàn sân khấu
khởi dựng một trích đoạn Mahabharata hay một vở tuồng
Orestes
Đâu đó trong thành phố này một hòa ước đang được đặt bút
ký, cho đình chiến
Hàng ngàn người chết trước và sau khi những đoản bút rút
về
Đâu đó trong thành phố này đêm nay, một tiếng chim sơn ca
dò dẫm cách đọc khiếm thị Braille trên mặt hoa cương nhám
đá
Một lát trăng cho người trong ly nước
Nước lạnh, xuân đầu hoa nhài như khuya Sài Gòn
Đêm ruổi rã như một bệnh nhân tuổi trẻ
Trong gió chướng không tiếng động: những cột trụ dựng dọc,
những manh vải rách
TQ
No comments:
Post a Comment