nguyễn
thị khánh minh
Poetry. Source: Internet
Con
quét nhà
Chổi cao hơn con đấy
Nắng theo con nhún nhẩy
Chổi và bụi cùng bay
Thềm nhà nằm hoa mắt
Con
vẽ
Con hí hoáy vẽ
Xe hơi, hoa lá và mặt trời
Vẽ cả trên đôi má
Những râu ria biết cười
Cái
mông con
Cái mông con don don
Trắng như củ đậu giòn
Mẹ thương cho mẹ nựng
Mông tròn đôi vết son
Cái
bụng con
Bụng con (ôi) trông thật ưa
Như của chú Bờm xưa
Mẹ về xin cổ tích
Quạt mo cho con đùa
Mẹ
tả mặt trời
Mẹ tả rất nhiêu khê,
Ngày bung bung đầy gió
Trái thơm trên cành đỏ
Càng chín càng bay cao
Con tròn xoe mắt nai,
Mẹ ơi con không hiểu
Mẹ cũng ngu ngơ cười
Ư sao ta lắm lời...
Điện
thoại cùng con
Trong giọng nói con trai tôi có lẫn tiếng sóng
Reo lên một đợt sóng cao, Mẹ ơi mẹ nhớ con không
Con đang ở đâu. Ừ, mẹ nhớ...
Con đang ở biển, con nhặt được một con ốc đỏ con sẽ đem về
cho mẹ,
con biết mẹ thích mầu đỏ, mẹ ơi, con cũng thấy nhớ mẹ...
Tôi như con sóng đang tràn, đang vỡ
Không, bây giờ tôi đang thích mầu xanh trong giọng nói trẻ
thơ
Tôi đang mềm như cát dưới bước chân chạy nhảy của đứa con
trai nhỏ
Và dường như tôi cũng đang bung cao
Ôi người ta đã bảo
Có được hạnh phúc
Là vô cùng khó...
NTKM
No comments:
Post a Comment