nguyễn
xuân thiệp
Lá bàng mùa thu. Hình Internet
Hôm nay có phải là thu…
Xin được
một lần nữa mở đầu bằng câu thơ Đinh Hùng. Câu thơ thuộc lòng từ thuở vào trung
học lại trở về trong tâm trí mình mấy hôm nay. Ờ… nắng đã dịu… Trời nhiều mây…
Đôi khi có mưa thưa. Nhiều nơi trên nước Mỹ lá đã đổi màu… Mùa thu đã trở về
trên đôi cánh nâu vàng.
Chợt nhớ
lại…
Bầu trời thuở ấy… Đi dưới hàng cây bút bút trên đường qua Tòa
Khâm-Huế để tới trường. Mây bay về đầy trời. Hình như mưa trên đầu nguồn. Những
chiếc lá trên cây bàng Vương Phủ bắt đầu nhuộm vàng. Mùa thu đã về đầu phố. Mùa
thu lang thang… nhưng lòng chưa biết buồn. Và cũng chưa biết tới Thu Vàng của Cung Tiến. Mãi tới năm sáu
năm sau vào Sài Gòn học luật năm thứ nhất với Cung Tiến và Hồ Đăng Tín mới được
nghe Chiều hôm qua lang thang trên đường
/ Nhớ nhớ buồn buồn với chán chường… Và cũng chưa biết Nhìn Những Mùa Thu Đi của Trịnh Công Sơn với mộng nhạt phai và
chiều tím loang vỉa hè.
Thuở ấy lòng mình hồn nhiên trong trắng. Đi học với sách vở trong
tay, tung tăng như con chim sẻ. Ờ, cũng mãi sau này khi học Pháp Văn với thầy Phạm
Văn Nhu mới biết đó là hình ảnh chú bé Anatole France ngày tựu trường gọi là La Rentrée des Classes của sách Le Livre de Mon Ami. Vâng, thuở ấy Cu đi
bộ băng qua Đập Đá tới trường với sách vở và mo cơm mẹ bới cho mang theo. Vừa
đi vừa nhìn trời nhìn đất nghĩ tới bạn bè và cô bé có đôi mắt đen cùng lớp ngày
nào.
Đêm về. Học bài dưới ngọn đèn dầu. Đọc sách dưới ngọn đèn dầu.
Nghe gió thu qua ao bèo, tiếng mưa rơi trên mái ngói âm dương. Có khi mắt nhìn
thấy một cánh bướm bay vào phòng, đậu trên giá sách, đôi cánh màu nâu đen, ôi
màu mắt cô bé vẫn gặp mà chưa hề trò chuyện. Cho tới mấy năm sau khi thấy mình
bể giọng và ngày đêm mơ tưởng mới bắt đầu làm thơ:
Em đi.
nhịp bước dạo đôi mùa
Áo biếc.
chìm trong dáng núi xa
Trống lẻ
trường bên hờ hững điểm
Hoàng
thành vừa chợp giấc mơ trưa…
Thời trẻ dại, buổi đầu đời là như thế. Yêu mà không dám nói. Thơ
viết chỉ để cho mình đọc.
Cũng như nhà văn Phan Thị Như Ngọc và Thu Viết Cho Mình.
“Do một cơ duyên ẩn mật, tôi đã đến kính cẩn cúi đầu ở một góc
thiêng liêng trong chùa Già Lam- Gò Vấp. Khi bước ra vườn chùa, dạo chậm rãi
giữa những chậu kiểng xanh tươi rồi vòng ra phía sau, thay chàng chào những
bông Ngọc Lan trắng thơm tinh khiết, tôi đã chạm tay vào Mùa Thu trong ngày Rằm
tháng Bảy.
“Rất đơn độc, nhưng không hề quạnh quẽ…
“Cúi nhìn xuống mảnh hồ nhỏ trồng sen trước sân chùa, tôi thấy mây
trắng mềm mại cuộn tròn. Và mái tóc tôi. Cả hai, trong đáy hồ chật hẹp.
“Giữa những cánh sen, lung linh hiện ra Vườn nhà anh nhiều cây, nhiều hoa, yên tĩnh và bình dị. Vườn ngoài đó
là vậy em à. Có cả ao nữa… Cha mẹ ngồi uống trà… Anh nhớ khói trà mỏng manh,
tan dần trong ánh sáng đầu ngày…Tôi nghe giọng chàng kể về song thân, về ấu
thời, về những cơn mưa quấn mình trong áo tơi lá đi học…thấy thèm quá một tuổi
thơ như vậy.
“Rời chùa Già Lam, Mùa Thu lững thững theo chân tôi, im lặng. Con
đường Lê Quang Định dẫn ra Bà Chiểu như bị nén chặt, sôi lên, nóng rực. Lướt
qua những dòng người xuôi ngược tất tả, lòng cứ thấy tiếc vẩn vơ – biết đâu
trong đó chả có một tâm hồn nào, một tiền kiếp nào, một mùa xuân nào đang vẫy
gọi thiết tha mà mình không kịp biết. Chiếc xe hơi phía trước thắng gấp, vài
tiếng chửi tục rộ lên từ đống xe gắn máy dồn cục. Nói dại, nếu bị nghiến nát
giữa rừng xe này, phần xương thịt đã đành, còn Mùa Thu và ý nghĩ của tôi, liệu
có thoát bay kịp cùng với linh hồn?
“Mùa Thu cười rộ. Nó chế giễu tôi. Tiếng cười trong như thủy tinh.
“Chiếc lá bồ đề xanh tốt hái trên chùa Già Lam, tôi để trên tập
thơ của chàng, cạnh những hạt đá – gọi là giọt lệ của đá thì đúng hơn- đã bắt
đầu khô và trở màu vàng xám. Mùa Thu an ủi tôi.”
Ôi, cám ơn Như Ngọc. Kẻ này mang ơn nhiều người lắm không biết tới
mấy kiếp mới trả xong. Mang ơn người và mang ơn mùa thu. Mang ơn mùa thu. Đúng
rồi mùa thu gợi lên nhiều vẻ đẹp và cảm xúc. Ở Phượng thành ngày nào, nhắc lại
lần nữa, Trịnh Công Sơn đã hát trên phiếm đàn: Nhìn những mùa thu đi / Anh nghe sầu lên trong nắng… Mới chỉ là nét sầu lãng mạn. Thu Hà Nội cũng
vậy, với những cây bàng đỏ rực. Có phải
em là mùa thu Hà Nội / Ngày sang thu anh lót lá em nằm (Trần Quang Lộc). Chao ôi, tới
mức này thì lãng mạn đã lên tới cực điểm. Ở đây, trên nước Mỹ, mùa thu rực rỡ
đến say lòng người, lá rơi và tuôn như suối. Vậy mà mình chưa thấy cô nàng nào
nằm trên lá. Có chăng đây đó, trẻ con đùa nghịch hốt lá tung vào nhau như một
trận mưa màu sắc. Nguyễn tôi yêu lắm cảnh này, cũng như yêu những cảnh sắc mùa
thu nơi này nơi khác trên đất nước Hoa Kỳ.
Bạn ơi, xin cho được dừng nơi đây. Một kỳ khác sẽ nói về mùa thu ở
Minnesota, ở Atlanta, Dallas, Austin…
NXT
No comments:
Post a Comment