Nguyễn
Lương Vỵ giới thiệu và chuyển dịch thơ Việt
Cao Bá
Quát (1809?-1855)
I.
Giới thiệu:
Cao
Bá Quát (高伯适; 1809?-1855), tự Chu
Thần (周臣),
quê quán Phú Thị, Gia Lâm, Hà Nội. Năm 1853, Cao Bá Quát đã trở thành một trong
những người lãnh đạo của cuộc khởi nghĩa Mỹ Lương, chết giữa trận tiền Quốc Oai
năm 1855. Vua Tự Đức đã ra lệnh thu hồi và tiêu hủy những tác phẩm văn chương
của ông. Tuy nhiên, Cao Bá Quát được dân chúng kính ngưỡng về nhân cách, tài
hoa, khí phách và tinh thần yêu nước thương dân của ông nên đã cất giấu được
khá nhiều tác phẩm của nhà thơ. Tác phẩm của Cao Bá Quát còn được lưu truyền
đến nay là 1353 bài thơ, 21 bài văn xuôi, một số bài ca trù và khá nhiều câu
đối.
Cao Bá Quát là một trong những nhà thơ lớn của dân tộc. Giáo sư Dương Quảng
Hàm, trong tác phẩm “Việt Nam Văn Học Sử Yếu” đã nhận định: “Cao Bá Quát là một
văn hào có nhiều ý tứ mới lạ, lời lẽ cao kỳ.” Ngay từ thuở thiếu thời, ông đã sớm bộc lộ trí thông minh mẫn tiệp
khác thường trong lĩnh vực thơ phú. Thơ ông đa dạng về thể loại, phong phú về
nội dung. Tứ thơ thể hiện sự nhạy cảm, sắc bén, độc đáo trong cách cảm nhận về
thiên nhiên, thời cuộc, nhân tình thế thái. Tài hoa nhưng phận bạc. Ông đã trải
qua nhiều bi kịch trong cuộc sống nên khí thơ mạnh mẽ, kiêu kỳ nhưng sâu lắng
tình cảm, thiết tha gắn bó với quê hương xứ sở, thể hiện niềm đồng cảm nhân hậu
với những cảnh đời lao khổ và có thái độ phê phán mạnh mẽ đối với triều đình
đương thời. Thơ văn Cao Bá Quát còn bộc lộ một tâm hồn phóng khoáng và một trí
tuệ sáng suốt, nhạy cảm, tứ thơ mới lạ khác thường. Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng, sự nghiệp
sáng tác thơ chữ Hán của Cao Bá Quát khá đồ sộ, chỉ kế sau Nguyễn Du.
Nguyên
tác 5 bài thơ chữ Hán của Cao Bá Quát được giới thiệu dưới đây, 落花 (Lạc Hoa), 對雨其一 (Đối Vũ Kỳ Nhất) và 對雨其二 (Đối Vũ Kỳ Nhị), 獨夜 (Độc Dạ),
獨夜遣懷 (Độc Dạ Khiển Hoài) trích từ sách “Cao Bá Quát Toàn Tập – Tập 1”, Trung Tâm
Nghiên Cứu Quốc Học, NXB Văn Học, Hà Nội – 2004.
(Thân thế và sự
nghiệp của Cao Bá Quát được trang mạng vikipedia.org và thivien.net tổng hợp
khá đầy đủ. Bạn đọc có thể tham khảo thêm).
II.
Nguyên tác 5 bài thơ Lạc Hoa, Đối Vũ Kỳ
Nhất, Đối Vũ Kỳ Nhị, Độc Dạ, Độc Dạ
Khiển Hoài của Cao Bá Quát và phần phiên âm, dịch nghĩa, chuyển dịch thơ
Việt:
1.落花
Phiên
âm:
LẠC HOA
Đỗ
quyên thanh lý vũ mông mông,
Nhất dạ chi đầu khấp lạc hồng.
Xuân sắc khả liên lưu bất trú,
Tiếu tha bạc hãnh giá đông phong.
Nhất dạ chi đầu khấp lạc hồng.
Xuân sắc khả liên lưu bất trú,
Tiếu tha bạc hãnh giá đông phong.
Dịch nghĩa:
HOA
RỤNG
Tiếng
chim đỗ quyên (chim quốc) kêu trong cơn mưa phùn (mưa bụi) nhạt nhòa,
Suốt
đêm trên đầu ngọn cây [có] tiếng khóc không thành tiếng [sắc hoa] hồng rụng.
Thương
xót cho sắc màu mùa xuân không thể giữ ở lại được nữa,
Thôi
đành cười cho mệnh bạc [của những cánh hoa?] đã may mắn [!?] bay theo ngọn gió
đông.
Phỏng dịch thơ Việt:
HOA RỤNG
Đỗ
quyên kêu trong mưa bụi nhòa
Đầu
cây thầm khóc đêm hồng sa
Sắc
xuân thương lắm làm sao giữ
Đành
cười mệnh bạc gió đông qua.
2. 對雨其一
Phiên âm:
ĐỐI VŨ KỲ NHẤTBạo vũ khuynh thiên lậu,
Phi đào táp địa lai.
Thế liên giang sắc tráng,
Thanh nhập dạ phong ai.
Xích nhật hành hà đạo?
Thương sinh thán kỷ hồi?
Khách tình ngâm vọng viễn,
Thu khí chính tương thôi.
Dịch nghĩa:
NHÌN MƯA LẦN MỘT
Mưa
to như trời trút nước xuống,
Sóng tung lên ngập tràn mặt đất.
Sắc màu nối liền với dòng sông trông rất mạnh mẽ,
Tiếng [sóng] reo hòa với gió đêm nghe rất sầu thảm bi ai.
Mặt trời đỏ [trong ngày] đã đi đâu rồi?
Để dân đen oán than hoài vậy?
Khách gửi lòng mình trong giọng ngâm ngợi [và] trông vời nơi xa,
Cũng chính là lúc hơi thu đang giục giã.
Sóng tung lên ngập tràn mặt đất.
Sắc màu nối liền với dòng sông trông rất mạnh mẽ,
Tiếng [sóng] reo hòa với gió đêm nghe rất sầu thảm bi ai.
Mặt trời đỏ [trong ngày] đã đi đâu rồi?
Để dân đen oán than hoài vậy?
Khách gửi lòng mình trong giọng ngâm ngợi [và] trông vời nơi xa,
Cũng chính là lúc hơi thu đang giục giã.
Phỏng dịch thơ Việt:
NHÌN
MƯA LẦN MỘT
Mưa
to trời trút nước
Sóng
lớn đất ngập đầy
Màu
sóng sông cuồng bạo
Tiếng
gió đêm rít dài
Mặt
trời đi đâu vậy
Dân
đen oán vì ai
Khách
ngâm thơ ngóng mãi
Hơi
thu giục nhớ hoài.
3. 對雨其二
Phiên âm:
ĐỐI
VŨ KỲ NHỊ
Tiễu bích thê
tu dẫn, Cao giai phún phục tuyền.
Bạch minh không ngoại điểu,
Thanh phá vãn lai yên.
Tuế nguyệt vi trường tọa,
Giang sơn bế độc miên,
Âm (ám) vân thùy xúc nhữ?
Thiên bán thượng du nhiên.
Dịch nghĩa:
NHÌN MƯA LẦN HAI
Chỗ
[vách] núi cao chót vót [có] loài trùng [kỳ lạ] bám vào,
Nước
suối tuôn ra từ bậc đá cao.
Chim
bay trắng cả bầu trời rộng,
Khói
tan đi xanh hết buổi chiều về.
Năm
tháng bủa vây rất lâu chỗ ngồi,
Núi
sông cầm tù giấc ngủ cô độc.
[Bóng]
mây rợp [hình như] đã chạm vào ai đó,
Nửa
trời [kia] vẫn còn ùn ùn [xúc động một điều chi].
Chuyển dịch thơ Việt:
NHÌN
MƯA LẦN HAI
Vách
núi trùng ma bám
Bậc
cao suối tuôn rơi
Chim
bay trắng trời rộng
Khói
tan xanh chiều phơi
Tháng
năm vây chỗ trú
Sông
núi nhốt giấc đời
Mây
rợp nào ai đó
Nửa
trời kia nghẹn lời.
4. 獨夜
Phiên âm:
ĐỘC DẠ
Thành thị huyên ty địa,
Càn khôn lão bệnh phu.
Tê cung thành nhũng thặng,
Bính tích thả nê đồ.
Hàn lạo nãi liên phát,
Tai lê huống vị tô.
Thái bình vô nhất lược,
Lộc lộc sỷ vi nho.
Càn khôn lão bệnh phu.
Tê cung thành nhũng thặng,
Bính tích thả nê đồ.
Hàn lạo nãi liên phát,
Tai lê huống vị tô.
Thái bình vô nhất lược,
Lộc lộc sỷ vi nho.
Dịch nghĩa:
MỘT MÌNH TRONG ĐÊM
Nơi chốn thành thị ồn ào và thấp,
Giữa trời đất, một thân già bệnh hoạn.
[Giống như] một vật nhỏ mọn thừa thải phiền hà,
[Thôi thì ] bôi phết bùn đất [để] ẩn dấu tung tích.
Lạnh và lụt lội [cứ] phát sinh liên tiếp,
Tình cảnh đám dân đen chịu tai ương chưa hồi phục.
Thời thái bình [mà] không có một kế sách [nào cả],
[Đành phải chịu] xấu hổ [thân phận tầm thường] làm nhà nho.
Giữa trời đất, một thân già bệnh hoạn.
[Giống như] một vật nhỏ mọn thừa thải phiền hà,
[Thôi thì ] bôi phết bùn đất [để] ẩn dấu tung tích.
Lạnh và lụt lội [cứ] phát sinh liên tiếp,
Tình cảnh đám dân đen chịu tai ương chưa hồi phục.
Thời thái bình [mà] không có một kế sách [nào cả],
[Đành phải chịu] xấu hổ [thân phận tầm thường] làm nhà nho.
Phỏng dịch thơ Việt:
MỘT MÌNH TRONG ĐÊM
Thành thị ồn và thấp
Giữa đời thân bệnh ta
Nhủ mình trơ phận bạc
Trét bùn dấu mặt già
Tai trời còn tiếp diễn
Ách nước vẫn chưa qua
Thời bình không biết tính
Đáng xấu hổ nho gia.
5. 獨夜遣懷
Phiên âm:
ĐỘC DẠ KHIỂN HOÀI
Bình sinh tính tích tự đam ngâm,
Du biến thiên nhai mỗi bất câm.
Phế lộc ngẫu phi thường phủ bễ,
Tiêu đồng thùy thưởng độc luân tâm.
Nhàn (gian) đa trọc tửu tiêu ma dị,
Khách cửu danh sơn mộng mị thâm.
Vị tạ cô đăng cựu tương chiếu,
Nhất xuân nhân sự đáo như câm (kim).
Du biến thiên nhai mỗi bất câm.
Phế lộc ngẫu phi thường phủ bễ,
Tiêu đồng thùy thưởng độc luân tâm.
Nhàn (gian) đa trọc tửu tiêu ma dị,
Khách cửu danh sơn mộng mị thâm.
Vị tạ cô đăng cựu tương chiếu,
Nhất xuân nhân sự đáo như câm (kim).
Dịch nghĩa:
MỘT MÌNH TRONG ĐÊM CHẠNH NHỚ
Suốt
đời [vốn] ưa sự quạnh vắng, thích ngâm ngợi [thơ phú],
[Chỉ có điều] không cấm nổi là [thú] dạo chơi cuối đất cùng trời.
Tình cờ tìm được [sách thơ phú] trong bồ cũ thường vỗ đùi [hứng chí sảng khoái],
[Giống như] ai thưởng thức tiếng đàn [được làm từ cây ngô đồng cháy sém], nhận ra tiếng lòng của kẻ chơi đàn [tri âm].
Rảnh rỗi nhiều, chén rượu đục cũng làm tan biến đi mất [nỗi niềm tâm sự],
Sống lâu nơi đất khách [nên] các núi nổi tiếng đã hằn sâu vào giấc mộng.
Cảm tạ ngọn đèn lẻ loi [đã] soi chiếu [cõi lòng] nhau từ lâu,
[Thôi thì] người và việc đời [lại] một mùa xuân nữa vẫn như hôm nay vậy.
[Chỉ có điều] không cấm nổi là [thú] dạo chơi cuối đất cùng trời.
Tình cờ tìm được [sách thơ phú] trong bồ cũ thường vỗ đùi [hứng chí sảng khoái],
[Giống như] ai thưởng thức tiếng đàn [được làm từ cây ngô đồng cháy sém], nhận ra tiếng lòng của kẻ chơi đàn [tri âm].
Rảnh rỗi nhiều, chén rượu đục cũng làm tan biến đi mất [nỗi niềm tâm sự],
Sống lâu nơi đất khách [nên] các núi nổi tiếng đã hằn sâu vào giấc mộng.
Cảm tạ ngọn đèn lẻ loi [đã] soi chiếu [cõi lòng] nhau từ lâu,
[Thôi thì] người và việc đời [lại] một mùa xuân nữa vẫn như hôm nay vậy.
Chuyển dịch thơ Việt:
MỘT MÌNH TRONG ĐÊM CHẠNH NHỚ
Suốt đời quen vắng lặng ca ngâm
Rong chơi cùng khắp thỏa lòng trần
Bồ sách năm xưa mừng gặp bạn
Đàn ngô tình cũ réo tri âm
Nhàn nhã tiêu sầu chung rượu đục
Mộng du khắc vợi núi non trầm
Tạ ơn đêm sáng đèn tri kỷ
Đời
lại vào xuân chẳng ngại ngần.
NLV
04.2015
No comments:
Post a Comment