Thursday, April 30, 2015

TẶNG ANH



Nguyễn Thị Khánh Minh


Sinh viên Sĩ Quan Thủ Đức

Cùng anh Khải

Tặng anh
Những hạt nước mắt ngày còn bé theo anh chơi ngoài nắng. Em bị đòn. Chúng ta chia nhau cái đau mặn vị trẻ thơ. Hạt lệ em tươi khóc. Nước mắt em giòn cười* chuyện trò chia sẻ. Cây sầu đông nhà bố mẹ trổ hoa theo anh em mình lớn.

Tặng anh. Hạt lệ cười, em mười tám tuổi xúng xính trong bộ quần áo anh mua cho bằng lương tháng lính đầu tiên. Nước mắt reo. Không là núi cao. Không là biển cả. Máu chảy ruột mềm**. Nước mắt buồn ngày anh theo bước quân hành. Em thảng thốt như hồi bé tiễn cha đi xa. Chuỗi xâu hạt lệ những tháng năm anh ngoài biên ải. Em khóc một mình. Mặn vị chia ly. Xin hạt đất, vạt gió, nắng ấm quê nhà chở che anh đường tên mũi đạn.

Tặng anh. Hạt lệ câm. Tặng anh hạt lệ chờ. Con mắt nào nhìn suốt đất trời. Tai nào nghe vạn dặm. Tìm anh. Hỏi anh. Nơi nào biệt tích.
Buổi sáng ấy nắng tràn đập lời chim khách. Mẹ nói ngoài sân có nụ hoa hỷ tín. Chắc sắp có tin thằng Khải… Ôi, ôi, em không tin. Hạt lệ mừng. Nụ cười tức tưởi. Khi anh, -người- tù- binh- bỗng trở về, trở về như hiện ra. Em tặng anh này tiếng vỗ tay em vui buồn ứ lệ. Này bàn tay mẹ gầy thăm hỏi thịt da xưa…

Tặng anh. Nước mắt sẻ chia. Nước mắt ngậm ngùi. Nước mắt nhẫn nhịn trong gian nan khốn khó. Ngày đầu tiên em đi làm bằng chiếc xe đạp anh ráp từ nhặt nhạnh ở những cửa hàng đồ cũ. Em mơ trên phố những vòng quay ấm nắng Sài Gòn…

Mình tặng nhau nước mắt xót. Khi mẹ bới cho chúng ta, những đứa đi làm, lon cơm không phải độn bo bo. Nhưng chúng ta đã đâu đành … Anh em chúng mình. Hạt lệ chia đôi hạt gạo. Nụ cười chung một ly cà-phê-vợt trên vỉa đường. Đêm thành phố người đi như bóng. Ánh mắt đèn dầu. Bóng ngày mai leo lắt. Anh em mình khơi chút lửa ngày xưa. Anh ơi rồi một ngày em sẽ tặng anh bài thơ nói về hạnh phúc.

…Cho dẫu. Bây giờ em không thể, bên những đa đoan của cuộc sống, kéo anh ra vườn chỉ cho anh xem vầng trăng mười sáu. Em không thể đánh thức anh dậy để than rằng em mất ngủ. Khi ánh đèn sáng trong phòng làm việc kia không còn dành chỗ cho em đọc một bài thơ nói về bóng tối. Của niềm cảm thông lặng lẽ.

Ôi rất nặng nên hạt lệ không thể trào ra. Hạt lệ mềm không thể đỡ chúng ta đi… Nhưng anh ơi em vẫn muốn tặng anh nụ cười tinh nghịch như hồi anh là học trò. Em muốn tặng anh mùi áo lính thơm khi em vừa ủi xong như hồi anh là anh tân binh trường Thủ Đức. Em muốn kể cùng anh bằng tiếng thì thầm, bằng hạt lệ dễ rơi như hồi em là cô em nhỏ…

4.2012
NTKM

* thành ngữ ‘Giòn cười tươi khóc’
** Người đời thường nói: Anh em máu chảy ruột mềm


No comments:

Post a Comment