nguyễn xuân thiệp
Chim mùa đông
Mùa
đông thường là bức tranh màu xám, mang
hình dáng một bà phù thủy trong chuyện cổ tích. Tuy nhiên, mùa đông cũng có thể
đem đến cho chúng ta đôi chút ấm áp, nếu có một ngọn lửa thắp lên. Hoặc là có
tín hiệu những bông hoa sẽ mọc lên từ lòng đất giá băng. Hay một tiếng chim
trong buổi sáng trời hửng nắng.
Sau
đây, Nguyễn xin gởi đến các bạn những hy vọng tốt lành của mùa đông.
Trước hết, một vài
suy nghĩ trong khi chờ uất kim hương và
thủy tiên nở
Mùa này thủy tiên
và uất kim hương còn ngủ yên trong lòng đất. Tôi biết phải còn khá lâu nữa tôi
mới được thấy lại những bông hoa mùa trước -như dogwood, bluebonnet, primroses,
tulip, hyacinth, cúc trắng cúc vàng, thủy tiên, và đỗ quyên azalea... Trong khi
chờ hoa nở, ngồi trong đêm mùa đông, ngóng chờ một tín hiệu vui, như tiếng
chuông điện thoại của người ở rất xa rất xa..., tôi chợt nhớ tới câu chuyện đã
đọc được từ lâu lắm trên Reader's Digest. Chuyện kể, một ông bố rất thương con
gái, ngày ngày thường sang thăm con và chơi với hai cháu nhỏ, có khi tới đêm
mới trở về lại ngôi nhà của mình ở cách đó một con phố ngắn. Một hôm, vào độ
đầu đông, ông bố cũng sang chơi nhà con gái nhưng không ở trong nhà mà quanh
quẩn ngoài vườn. Cô con gái hé bức blind cửa sổ ra xem, thấy bố đang dùng xẻng
loay hoay đào bới một khoảnh đất quanh gốc sồi già. Hình như ông đang vùi cái
gì đó vào lòng đất. Tuy nhiên, cô bận sửa soạn đi làm nên không kịp hỏi. Thế
rồi, ít lâu sau, ông bố lâm trọng bệnh qua đời. Nỗi tiếc thương sầu khổ làm cô
quên hết hiện thực chung quanh. Rồi mùa đông băng giá qua đi, mùa xuân trở về
cùng với những đàn chim xa. Một buổi sáng, cô con gái mở cửa ra ngoài nắng ấm.
Bỗng cô ngạc nhiên đến bàng hoàng: trên khoảnh đất quanh gốc sồi già, chỗ bố cô
lúi húi đào xới hôm nào, mọc lên những bông thủy tiên vàng rợi và tulip đỏ
thắm, tưởng như có sự nhiệm mầu nào đó làm cho đất nở hoa. Cô biết, đây là tặng
phẩm của bố cô, và với lòng yêu thương, bố đã gởi cho cô một thông điệp tuyệt
vời.
Thưa bạn đọc thân
mến, thi sĩ đến giữa đời cho dẫu chỉ ca hát những mối tình sầu hay kể chuyện
buồn vui thiên hạ, thì phải chăng anh ta cũng đã làm cái công việc của người bố
kia, là gởi lại cho đời sau một lời chúc tốt lành. Giản dị và khiêm tốn thế
thôi, nhưng trong đó có ẩn sắc màu của những loài hoa quý. Trong cái nhìn và hy
vọng đó, những điều Nguyễn cùng bạn bè viết ngày hôm nay có thể được xem là
những củ uất kim hương và thủy tiên chôn vào lòng đất, đợi mùa xuân nắng ấm trở
về.
... Và kìa, con chim nhỏ của buổi sáng mùa đông
Sáng hôm 11 tháng
1 vừa rồi, trời Galand đầy nắng nhưng gió rét căm căm. Nguyễn mở cửa bước xuống
đường định lên xe đi tới tòa báo. Mùa đông, đường sá trong khu vắng tanh. Xuống
vừa hết các bậc tam cấp, nơi chỗ bé Nguyệt Quỳnh vẫn thường ngồi chơi những
ngày hè, bỗng Nguyễn nhìn thấy một con chim nhỏ nằm nép bên bờ cỏ. Nó có vẻ sợ
hãi nhưng vẫn nằm yên.
Nguyễn tự nghĩ: Tội
nghiệp, con chim còn nhỏ quá mà trời lại rét và gió thổi mạnh như thế này, chắc
nó không đủ sức bay lên. Mẹ nó đâu, để nó yếu ớt, bơ vơ dưới trời mùa đông hun
hút? Hay nó ham chơi, đi ta bà tám hướng rồi lạc mẹ? Thấy thương quá, Nguyễn
bèn cúi xuống lấy hai tay ủ thân chim nâng lên. Nó ngoan ngoãn, không vùng vẫy
hay cất tiếng kêu. Gió vẫn thổi mạnh trên ngọn sồi và dọc theo hàng cây khô. Sợ
con chim bị lạnh, Nguyễn mang nó vào nhà. C ó ti ếng reo:
Chim đâu vậy, xinh quá, có bé Quỳnh ở đây chắc nó thích lắm. Mà quả thật chim
rất xinh. Lông nó màu nâu pha xanh ngọc thạch, đầu điểm một vệt trắng, đuôi tẽ
ra màu vàng rực. Để giúp cho chim được ấm trong giây lát, Nguy ễn
kéo chiếc khăn quàng cổ của mình ủ lên mình chim. Một lát, ý chừng đã hoàn hồn,
chim tỏ vẻ tươi tỉnh và cất tiếng kêu. Nguyễn bàn đem thả con chim để nó tự do
bay và hót giữa trời. Mọi người đồng ý. Thế là
Nguyễn đem chim ra chỗ hồi nãy ở cuối các bậc tam cấp. Lúc này hình như nắng
rực hơn, và trời bớt gió. Nguyễn nhẹ nhàng đặt chim xuống bờ cỏ. Nó khẽ cử động
rồi đứng lên, nhảy từng bước ngắn. Nhìn theo chim, Nguyễn thấy lòng mình thật
nhẹ và trong. Con chim vẫn nhảy trên lối đi rồi vụt cất cánh bay lên, lẩn vào
trong lá cây magnolia nhà bên cạnh. Không biết có phải do tưởng tượng không,
Nguyễn nghe tiếng chim hót từ trong cây. Cám ơn và tạm biệt bạn hiền.
Chim ơi, hãy bay xa
và vui nhé. Cuộc đời này, sau bao đổi thay và nỗi buồn, còn có điều gì đó để ta
tìm kiếm. Thi sĩ cũng như chim, muốn bay vào không gian vô tận để gặp lại tiếng
cười.
Viết them mấy hôm sau:
Sáng nay, 15 tháng 1, lúc đang ngồi gõ bàn phiếm, con chim nhỏ lại trở về, đứng
hót trên ngọn sồi. Nguyễn nghĩ: đúng là con chim buổi sáng ngày 11 tháng 1 ấy.
Vẫn màu lông xanh lam, đầu có chấm trắng, đuôi màu vàng. Nó trở về đứng hót
trên cành sồi, ý chừng muốn an ủi người bạn cô đơn. Này bạn ơi, sáng tạo là cô
đơn, cũng như người leo núi vậy. Cố gắng lên nghe, bạn hiền!
NXT
No comments:
Post a Comment