Tranh Duy Thanh
thôi
không cần gõ cửa nữa
không
cần nữa đâu
căn
nhà gần chợ Tàu
ở
San Francisco
người
trọ già thế gian đã đi rồi
lên
chuyến tàu cùng trăng sớm
mang
trên tay những chùm sao khuya.
vũ
trụ quá lớn hay bé nhỏ
trong
căn phòng đầy màu và chữ
người
hoạ sĩ nhai rạo thời gian mình
những
nét vẽ phóng mòn
lên
bức tường im lặng.
như
chúng ta cần im lặng để thở
như
chúng ta cần tự do để sống
mỗi
chúng ta, mỗi vì sao lẻ loi
chúng
ta
“những
người khóc lệ không rơi ngoài tim mình”(**)
khi
tôi khuấy tan những cụm mây sớm mai
trong
tách trà
giấc
mơ còn vị buồn trên lưỡi
thì
người họa sĩ vừa “khép cửa” vào “giấc ngủ” mình (***)
tôi
nói thật khẽ với bức tường kia:
không
cần phải gõ cửa
một
lần nào
một
lần nào
nữa
đâu ...
ĐINH
TRƯỜNG
CHINH
sớm 25.11.2019
(*) thơ Duy Thanh
1957
(**) thơ Thanh Tâm
Tuyền
(***) “khép cửa”, “giấc
ngủ”: tựa đề hai truyện ngắn Duy Thanh - ông cực kỳ mới và sáng tạo trong lĩnh
vực truyện ngắn.
No comments:
Post a Comment