Huyền
Chiêu
Tranh Salvador Dali
Thuở
bé tôi đã từng nghe nói năm 2000 tất cả loài người trên trái đất sẽ chết hết.
Điều đó gọi là tận thế. Và trái đất cứ vài triệu năm lại có một lần tận thế rồi
sau đó vài triệu năm lại có một loài người kiểu mới được sinh ra…
Từ
đó tôi tưởng tượng năm 2000 sẽ có một sao chổi va vào trái đất và trái đất sẽ nổ
tung hoặc trái đất càng ngày càng tiến gần đến mặt trời làm băng tan chảy và nhấn
chìm tất cả…
Thuở
ấy tôi chưa biết gì về hóa học.
Thuở
ấy tôi lớn lên trên một trái đất rất hồn nhiên, chân thật và thánh thiện.
Xuân,
Hạ, Thu, Đông cứ lần lượt đưa tôi lớn lên trong mùi hương của tháng ngày.
Tôi
yêu mùi hoa bưởi trong vườn, mùi lá chuối đậy trên nồi cơm, mùi bồ kết trong nồi
nước gội tóc của mẹ, mùi nhang trầm đêm giao thừa.
Mỗi
khi về thăm quê nội, tôi yêu cánh đồng thơm mùi lúa chín, yêu cả mùi phân bò nồng
nồng, ngai ngái khi bước chân vào cổng ngôi nhà mái ngói âm dương phủ đầy rêu.
Tuổi
15 tôi bắt đầu yêu màu sắc và mùi hương trừu tượng, lãng đãng trong thơ văn:
“Màu thời gian không
xanh
Màu thời gian tím ngắt
Hương thời gian không
nồng
Hương thời gian thanh
thanh”
(Màu
Thời Gian – Đoàn Phú Tứ)
Lớn
hơn chút xíu, tôi mơ mộng với lời đường mật của Đinh Hùng:
“Từ giã hoàng hôn
trong mắt em
Tôi đi tìm những phố
không đèn
Gió mùa thu sớm bao
dư vị
Của chút hương thầm
kia mới quen”
(Một
Tiếng Em – Đinh Hùng)
Cuộc
sống thuở ấy thật đáng yêu với những sắc màu trời cho.
Thật
thú vị khi vào bếp nhìn mẹ chiết xuất màu xanh từ lá dứa, màu vàng từ củ nghệ,
màu đỏ từ quả gấc, màu tím từ lá cẩm…
Tôi
yêu buổi chiều của Phạm Duy có màu áo chàm in bóng trên miền rừng núi trung du:
“Chiều ơi! Áo chàm về
quảy lúa trên vai
In hình vào sườn núi
chơi vơi, ới chiều”
(Nương
Chiều – Phạm Duy)
Chiếc
áo chàm này chắc chắn không nhuộm bằng phẩm màu hóa học.
Rồi
không biết từ lúc nào những phát minh, ứng dụng của hóa chất từ các phòng thí
nghiệm đã âm thầm len lỏi vào cuộc sống của loài người trên khắp trái đất.
Sau
hơn 20 năm vương đầy mùi thuốc súng, đất nước tôi “tự hào” sánh vai cùng thế giới
bước vào cuộc sống văn minh vật chất ngập tràn hóa chất.
Chẳng
cần phải đi tìm lá dứa, củ nghệ, lá cẩm, … vào hàng tạp hóa bà nội trợ sẽ có
ngay hàng chục ống nước màu để lựa chọn. Kem va-ni, kem sô-cô-la, kem dâu, kem
sầu riêng ư? Toàn là hóa chất. Dầu gội, sữa tắm, nước hoa, muốn mùi thơm nào
cũng có…
Từ
ngày tìm ra dầu lửa, người ta cũng làm ra vải ny-lông. Từ đây bông vải, tằm tơ
phải lui bước cho hàng triệu triệu mét vải với đủ màu sắc rực rỡ.
Chỉ
có nửa thế kỷ mà loài người đã ngập ngụa trong hóa chất.
Hãy
xem trong xe đẩy của một người đi siêu thị.
Xà
phòng, dầu gội, sữa tắm, nước rửa tay, chai xịt gián, nước lau nhà, nước rửa
chén, ngay cả chai nước mắm, xì dầu, tương ớt cũng được pha chế từ hóa chất.
Các
kỹ sư hóa học, các phòng thí nghiệm luôn tất bật tìm ra những hóa phẩm phục vụ
cho cuộc sống thụ hưởng của loài người.
Rồi
chuyện gì đến phải đến.
Kẻ
ác đã tận dụng phòng thí nghiệm để làm ra bom vi trùng.
Nếu
một quả bom nguyên tử chỉ giết chết dân của một thành phố thì bom vi trùng sẽ tận
diệt loài người.
Loài
người chỉ có thể sống sót khi trái đất không còn kẻ tham và ác.
Nhưng
dường như cuộc sống vật chất, hưởng thụ càng cao tỷ lệ thuận với cái tham cái
ác.
Phải
có ngày tận thế, ngoại trừ loài người bỏ hết xe hơi, máy bay, máy cày, kem va-ni,
nước hoa, sữa tắm, thuốc xịt gián, … quay về mặc áo chàm, quảy lúa trên vai
trong tiếng trâu bò về giục mõ xa xôi.
“Chiều ơi! Lúc chiều
về mọc ánh trăng tơ
Cho ngày mùa bài hát
nên thơ, ơi chiều
Chiều ơi! Mái nhà sàn
thở khói âm u
Cô nàng về để suối
tương tư, ới chiều”
(Nương
Chiều – Phạm Duy)
Đã
bao lâu rồi chúng ta không còn ngắm trăng mọc.
Đã
bao lâu rồi chúng ta phải sống hối hả không còn thì giờ để tương tư?
HUYỀN
CHIÊU
Ninh Hòa, Tháng
5-2020
No comments:
Post a Comment