Candie
Nguyễn Xuân Tường Vy
Nụ cười. Tranh Ann Phong
Nguyệt Ánh trao vội
chiếc xách tay cho Trâm:
"Tới giờ lên
máy bay rồi kìa Trâm. Về bình an nhé! Cho Ánh gửi..."
Tiếng phi cơ cất
cánh, tiếng loa phóng thanh, tiếng chào, hỏi, gọi nhau ơi ới làm mất đi đoạn
cuối của câu nói. Trâm gật gật đầu vì Trâm biết Nguyệt Ánh muốn nói gì. Lặng
lẽ, Trâm bước theo đoàn hành khách tiến về phía cửa. Thế là Trâm lại trở về,
trở về với những người thân thuộc thương yêu của Trâm. Cô chiêu đãi viên xinh
xắn tìm hộ Trâm chỗ ngồi bên cửa sổ. Đường còn xa, Trâm có thể ngủ một giấc
thật dài cho tới khi đến phi trường San Jose. Trâm đưa mắt nhìn lại lần cuối
thành phố biển. Xa xa là đại dương xanh lơ bát ngát. Đâu đó phía bên tả của
Trâm là khu bệnh viện của thành phố. Mắt Trâm dừng lại thật lâu như cố tìm kiếm
một hình ảnh sống động, quen thuộc. Căn phòng cuối cùng ở tầng lầu thứ ba của
bệnh viện, Trâm nhận ra ô cửa sổ vuông vắn khép hờ để lộ tấm màn cửa xanh. Màu
xanh nước biển dễ thương của Candie. Candie! Candie! Dường như Trâm thấy bóng
dáng nhỏ nhắn của cô bé Candie hồn nhiên bên khung cửa sổ...
*
Trâm càng cố bước
nhẹ bao nhiêu thì hình như tiếng guốc của Trâm càng gõ mạnh bấy nhiêu. Hành
lang bệnh viện trắng toát, dài hun hút làm Trâm chùn chân. Hay là... chọn việc
khác vậy? Không biết Trâm có đủ can đảm để chú tâm vào công việc khi chính Trâm
đang cần sự giúp đỡ hơn ai hết? Trâm cắn môi, cắm cúi bước. Hôm qua, khi Trâm
đến nhận việc, vị bác sĩ trưởng đã ngập ngừng.
"Cô có thể
chọn việc khác dễ dàng hơn! Những người tự nguyện đều có quyền lựa chọn."
Trâm cương quyết:
"Tôi sẽ cố
gắng."
"Thôi được,
nếu cô thích. Đây là một trường hợp đặc biệt, công việc đòi hỏi sự tế nhị, chịu
đựng, kiên nhẫn. Bệnh nhân là một em bé..."
Lời vị bác sĩ vang
bên tai Trâm. Tội nghiệp! Một cô bé mồ côi. Cô bé có cô độc, lạc lõng như Trâm
không nhỉ? Trâm cũng đang nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ... Ô, phòng của cô bé đây
rồi! Một chú hề nhồi bông treo lủng lẳng trước cửa làm Trâm bật cười. Trâm gõ
nhẹ. Cánh cửa xịch mở. Trâm hoa mắt lên
vì những đồ đạc ngổn ngang trong phòng. Đằng này một cô búp bê gãy tay nằm chơ
vơ trên nền nhà, đằng kia vài trang giấy nhầu nát vất bừa bãi. Cô bé nắm tay
Trâm, giọng nhẹ như hơi thở:
"Chị vào
đây."
Cô bé kéo Trâm vào
phòng, liến thoắng:
"Cô y tá Helen
mới cho biết em sẽ có một người bạn mới."
Vẻ thân thiện của
cô bé làm Trâm đỡ lo. Trâm ngồi xuống mé giường, ngắm cô bé kỹ hơn. Cô bé có
đôi mắt to, sáng rỡ nổi bật trên khuôn mặt gầy ốm, trắng xanh xao. Trâm vuốt má
cô bé, dịu dàng:
"Chào em. Em
tên gì?"
"Candie. Em là
Candie Hendrix."
Lại Candie! Tim
Trâm chợt nhói lên. Trâm tưởng tất cả đã xa xôi, mù mờ lắm rồi. Ừ, Trâm đã đi thật xa rồi mà!
Candie kéo tay
Trâm:
"Còn chị, tên
chị là gì?"
"Trâm."
Candie nhìn Trâm,
ngơ ngác. Trâm biết nó ngạc nhiên vì cái tên Việt Nam xa lạ.
"Em nói theo
chị nè... Trâm, ... Trâm, không T r â m... cơ... được rồi. Đó, chị nói là em sẽ
tập được mà."
Candie đụng nhẹ vào
mái tóc dài đen nhánh của Trâm. Có lẽ nó chưa bao giờ gặp người Á đông nào cả.
Trâm nhìn cô bé, chờ đợi một câu hỏi.
"Tại sao tóc
chị lại màu đen?"
"Vì... chị là
người Á đông, người Á đông thường có mái tóc đen, mắt nâu... giống như
chị."
Candie hỏi Trâm hết
chuyện này đến chuyện khác. Sợ Candie mệt, Trâm ôm cô bé đặt trên giường, dỗ
dành:
"Em nghỉ một
chút đi. Ngoan nhé, để chị dọn dẹp phòng."
Candie nằm im, chịu
đựng. Lâu lắm, cô bé mới lên tiếng:
"Chị ơi, bên
ngoài đẹp lắm phải không chị?"
"Ờ, nắng và
nóng lắm!"
Trâm nhìn thấy ánh
mắt mơ màng của Candie. Tội nghiệp! Trâm sẽ dẫn cô bé đi chơi cho thỏa thích.
Buổi chiều Chủ nhật trôi qua thật mau. Cứ khoảng vài giờ, cô Helen lại ghé qua
thăm Trâm và Candie một lần. Qua lời kể của cô Helen thì Candie đã vào bệnh
viện này từ năm bốn tuổi khi cha mẹ em qua đời trong một tai nạn lưu thông. Bốn
năm dài, căn bệnh tuyệt chứng của em lúc tăng lúc giảm. Candie trở thành
"người nhà của bệnh viện, nhưng bệnh viện đâu phải là "nhà. Cô bé thiếu thốn mọi thứ, từ tí ánh nắng mặt
trời đến tình thương yêu của những người thân. Một niềm thương cảm dâng lên
trong lòng Trâm. Trâm có thể làm gì cho cô bé không nhỉ? Cô bé đang cần một
người bạn, một người chị. Ừ, thì vậy nhé, Candie hãy là niềm an ủi cho Trâm nơi
vùng đất xa lạ với một cuộc sống không phải của chính mình.
*
Trâm đã trổ hết tài
ăn nói, thêm vào lời nói giúp của cô Helen, bác sĩ mới đồng ý để Trâm dẫn Candie
đi "bát phố một ngày. Trâm sung sướng đứng nhìn Candie tíu tít chuẩn bị.
"Em mặc áo gì
bây giờ? Màu xanh nhé?"
"Ừ, để chị
giúp em."
Loáng một tí,
Candie và Trâm đã sẵn sàng. Trời cao và nắng chói chang. Trâm dẫn cô bé đến nhà
thờ. Ngôi thánh đường cao vút, lồng lộng gió biển như hòa chung lời nguyện của
hai chị em.
"Lúc nãy em
cầu nguyện gì vậy?"
Cô bé nghiêm trang:
"Em xin Chúa
cho chị mạnh khoẻ. Em xin Chúa ban xuống một vị bác sĩ thật giỏi để chữa bệnh
cho em. Em ngoan thế này, chắc chắn Chúa
sẽ nhận lời em, chị nhỉ?"
Chúa ơi! Con biết
trả lời cho Candie thế nào đây? Chính con cũng chưa vững niềm trông cậy nơi
Ngài. Trâm xiết nhẹ tay Candie, thành thật:
"Chị không
biết, Candie ạ!"
Hình như câu trả
lời của Trâm làm cho Candie buồn. Hai chị em cứ yên lặng bước cho đến khi ra
tới bãi biển. Cảnh tượng náo nhiệt, ồn ào trên bãi biển làm Candie quên bẵng đi
vị bác sĩ tài giỏi:
"Vui quá! Mình
tắm biển được không chị?"
Trâm ngập ngừng:
"Nước biển
lạnh lắm..."
Cô bé năn nỉ:
"Không lạnh
đâu. Em tắm một tí thôi, nhé?"
"Chúng mình
còn phải đi phố nữa mà. Hay là... chị cho em nghịch nước... mười phút, chịu
không?"
Candie cười to,
chạy ngay xuống bờ nước. Trâm vui lây với sự hồn nhiên của cô bé. Bệnh viện như
một nhà tù lớn đang giam cầm đời sống của Candie. Ước gì Candie mạnh khoẻ, Trâm
sẽ xin cho cô bé về ở với mình.
Hôm ấy về nhà,
Candie nằm liệt giường suốt hai tuần lễ. Cô bé bị đưa vào cấp cứu liên tục.
Ngày nào, sau khi đi làm về, Trâm cũng đến thăm Candie và ở lại săn sóc cô bé
cho đến khuya. Trâm tự hứa lần sau sẽ không dại dột để Candie
"nghịch" nước nữa. Sau những ngày bệnh nặng, tánh tình Candie thay
đổi khác thường. Cô bé không còn hay cười, hay hỏi như trước. Candie thường nằm
im lặng hàng giờ, nhìn mông lung ra cửa sổ. Chỉ có những khi Trâm đến, cô bé mới vui vẻ,
tươi tắn được chút ít. Nơi đây, Trâm không có bà con, bạn bè thân thiết nên bao
nhiêu thời giờ Trâm đều dành hết cho Candie. Bận bịu chăm sóc cho cô bé, Trâm
không còn những giây phút trống để nghĩ đến bản thân mình nữa. Trách nhiệm giúp
Trâm tránh được những lúc phải đối diện với thực tế, với những ray rứt luôn vây
quanh ám ảnh, đè nặng tâm hồn Trâm; Trâm
mặc những vết cắt còn tươi máu để tự nó phải khô lấy một mình. Tất cả như là
một tòa lâu đài lộng lẫy được trải thảm bằng hàng ngàn, hàng vạn mảnh thủy tinh
vỡ sắc nhọn mà Trâm không đủ can đảm bước vào. Trâm luôn cố gắng tạo chút hạnh
phúc cho những người chung quanh để quên mình đi. Thương yêu người cũng là
thương yêu chính mình.
*
Trâm không biết
mình đã đứng bên cửa sổ này bao lâu rồi. Đầu óc Trâm trống rỗng. Mắt Trâm thẫn
thờ dõi theo từng đợt sóng trắng xóa tung mạnh vào bờ rồi vỡ vụn, tan theo dòng
nước xanh lơ. Những chú chim rái cá bay sà sà trên mặt biển, thỉnh thoảng lại thình
lình chúi đầu vào con sóng bắt mồi rồi bay vút lên không. Candie đi thăm bạn
chưa về. Bạn của Candie là cô bé bệnh ung thư trên lầu năm của bệnh viện. Trâm
nóng lòng chờ Candie nhưng trong thâm tâm, có lẽ Trâm sợ phải nhìn thấy cô bé
trong lúc này. Candie ơi, em... Có tiếng
xoay cửa, Candie hiện ra, xúng xính trong chiếc áo đầm xanh mới. Cô bé chạy vụt
về phía Trâm:
"Chị ơi, chị
chờ em có lâu không?"
"Một tí thôi.
Candie đi thăm Michelle phải không?"
"Dạ... Ai cũng
khen áo đầm của em đẹp cả. Đẹp không chị?"
Candie xoay vòng. Màu xanh nước biển tung bay. Màu xanh của
hy vọng dâng đầy trong mắt cô bé. Trâm rướm nước mắt. Candie ơi, chị phải nói
với em như thế nào đây? Đôi mắt Candie mở to, nhìn Trâm ngơ ngác. Nếu người ta
nói được bằng mắt, Trâm sẽ muốn nhắn nhủ với Candie thật nhiều. Hãy cười lên,
hãy vui thật nhiều đi Candie. Em sẽ không còn phải sống trên thế gian này bao
lâu nữa đâu. Sáng nay, bác sĩ đã gọi Trâm vào văn phòng. Bệnh của Candie đã đến
thời kỳ trầm trọng rồi, chỉ nay mai thôi. Nếu có thể làm cho cô bé vui thì cô
cứ chiều nó nhé! Trâm biết "thông báo" cho Candie sao bây giờ? Dù sao
Candie cũng chỉ là một đứa trẻ. Có lẽ Trâm đừng nên cho Candie biết gì cả.
Những ngày tháng cuối cùng sẽ đến với em tự nhiên và vui vẻ hơn. Quyết định xong,
Trâm tươi ngay nét mặt:
"Hôm nay
Candie mệt lắm rồi! Đi nghỉ nhé, ngày
mai chị sẽ dẫn Candie đến chỗ làm của chị."
Cô bé reo lên:
"Ồ, thích quá!
Vậy em đi ngủ bây giờ nha?
Từ hôm ấy, Candie
quấn quít bên Trâm suốt ngày. Sức khoẻ của cô bé yếu hơn, nhưng tinh thần vui
vẻ. Trâm muốn Candie sống những ngày tháng ý nghĩa nhất trong cuộc đời. Buổi
sáng, Trâm thường đến bệnh viện thật sớm, hai chị em ra phía sau vườn cắt hoa
tươi. Những gốc hoa hồng, những khóm cúc dại, những cây tường vi không ai chăm
sóc mà vẫn mơn mởn nở rộ. Candie và Trâm hì hục kết lại thành những bó hoa lớn
đem cho những bà cụ ở viện dưỡng lão kế bên. Mỗi lần đem hoa cho các bà về,
Candie vui tươi, ríu rít cả ngày vì cô bé đã được tặng biết bao lời khen. Nếu
Candie cứ sống mãi thế này thì hạnh phúc đến là dường nào!
*
Chiều nay, Trâm
phải xin phép sếp nghỉ việc sớm hơn thường lệ vì Candie nằng nặc đòi ra biển
chơi. Bãi biển về chiều tĩnh mịch, vắng vẻ. Trâm yên lặng dẫn Candie chậm rãi
dọc theo bờ cát. Mặt trời ngả dần về phía chân trời. Những tia nắng yếu ớt chợt
bùng lên sáng rực, gay gắt như quyến luyến nuối tiếc, như cố níu kéo thời gian
của một ngày tươi đẹp sắp tàn. Trâm nắm chặt bàn tay bé bỏng của Candie. Hôm nay cô bé có vẻ là lạ. Trâm chợt lo lắng:
"Candie ơi, em
mỏi chân chưa?"
"Chưa đâu
chị."
Ngập ngừng một tí,
Candie tiếp:
"Gia đình chị ở đâu?"
"Xa lắm em ạ.
Tận ở đầu kia của nước Mỹ lận."
"Sao chị không
về nhà?"
"Về chứ! Mai
mốt nhớ nhà, chị sẽ về."
Candie di di những
ngón chân trên cát. Cô bé buồn buồn nhìn Trâm:
"Có phải em
sắp chết rồi phải không? Nhưng em không sợ chết đâu. Em chết sẽ được gặp ba má
em, nhưng em sẽ nhớ chị lắm."
Mắt Trâm nhòa đi.
Không muốn để Candie thấy Trâm khóc, Trâm nắm tay Candie chạy xuống mé biển:
"Xuống đây tìm
vỏ ốc với chị, nhanh lên Candie."
Chẳng mấy tí,
Candie đã lượm được vô khối những con sò, con ốc đủ kiểu, đủ mầu, óng ánh vân
xanh tuyệt đẹp. Candie cố ráng hết sức cũng chỉ dồn được khoảng tám, chín con
ốc vào hai túi áo tí xíu của cô bé. Candie phân vân chẳng biết chọn con ốc nào.
Cô bé đứng sững nhìn mãi một con ốc nằm yên dưới làn nước.
"Candie thích
con ốc này không? Mình đem nó về nha?"
"Không, không,
đừng đụng tới nó. Chị ơi, tại sao sóng lớn vậy mà nó không bị... gãy hở
chị?"
Câu hỏi của Candie
làm Trâm ngẩn người ra. Trâm để con ốc lên bàn tay, ngắm thật kỹ. Một con ốc
bình thường với lớp vỏ mỏng manh tưởng chừng như Trâm chỉ cần bóp nhẹ, lớp vỏ
sẽ vỡ ra nát vụn. Ừ nhỉ. Tại sao nó không bị... gãy. Trâm cũng thừ người ra suy
nghĩ. Dưới những lớp sóng cuồn cuộn ngày đêm, con ốc nhỏ ấy vẫn giữ được nguyên
vẹn vẻ đẹp mong manh. Trâm đã gặp rất nhiều lần những con ốc như thế này nằm
chơ vơ trên bãi; có bao giờ Trâm thắc mắc đến nó đâu. Định luật của thiên nhiên
đã tạo ra động vật với cấu trúc đặc biệt để thích ứng với môi trường sống riêng
của từng loại. Loài người đã dùng trí thông minh và sức lực để khai triển đồi
núi hoang vu thành những ruộng đồng trù phú, phì nhiêu, thì con ốc nhỏ này cũng
đã được Đấng Tối Cao ban cho một đặc điểm riêng để sinh tồn dưới những cơn sóng
như vũ bão. Trâm muốn giải thích đại khái như thế cho Candie hiểu, nhưng Trâm
sực nhớ tới lời căn dặn của Candy ngày xưa: với một câu hỏi mà ta không chắc
chắn về câu trả lời thì hãy suy nghĩ thật kỹ. Trâm đặt con ốc nhỏ xuống dòng
nước, và mặc dù còn đầy thắc mắc, Trâm "trấn an" Candie:
"Chị về nghĩ
lại, ngày mai sẽ trả lời cho em."
Đưa Candie về
phòng, cho cô bé uống thuốc xong, Trâm trở lại bãi biển một mình. Trâm bước
lang thang trên bãi mà không biết bắt đầu suy nghĩ từ đâu để giải thích thắc
mắc của mình. Con ốc nhỏ vẫn nằm ở chỗ cũ. Trâm đặt nó vào lòng bàn tay rồi
ngồi xuống trên một ghành đá. Bóng chiều chập chùng quanh Trâm. Tiếng sóng rì
rào, vỗ êm êm vào triền đá. Những con hải âu lạc đàn xúm xít gọi nhau. Chúng
bay là đà trên mặt biển tím ngắt. Mùi mặn mặn, ngai ngái của nước biển làm Trâm
nhớ da diết bãi biển Hoàng Hôn của Trâm ngày nào. Đầu Trâm lại quay quắt với
những hình ảnh quá khứ. Trâm ôm lấy đầu. Lỗi tại Trâm tất cả mà. Candy đã không
chịu nổi Trâm. Trâm hối hận đã... Có tiếng đàn ông vang lên sau lưng Trâm. Trâm
giật mình, hốt hoảng. Candy, Candy đó phải không? Không. Không phải Candy của
Trâm mà là một người đàn ông lạ mặt. Dưới bóng chiều chập choạng, Trâm thấy đôi
mắt xanh của ông ta sáng lên như mắt mèo.
"Sắp tối rồi.
Về nhà đi cô bé. Cô đang suy nghĩ chuyện gì à?"
Trâm xòe bàn tay
với con ốc nhỏ:
"Tôi đang thắc
mắc tại sao con ốc nhỏ này lại có thể chịu đựng bao cơn sóng dồn dập mà không
vỡ nát. Ông có biết không?"
"Con ốc bị sóng cuốn trôi tứ phía nhưng
nó không vùng lên chống cự với những làn sóng tàn bạo kia, trái lại nó vẫn bình
thản chấp nhận như cuộc sống dưới đáy biển yên tĩnh, vì vậy mà nó tồn
tại."
Trâm gật gù, ông ta
nói có lý đấy chứ! Trâm chợt nghĩ đến mình. Nếu Trâm bình thản chấp nhận mọi
điều, chắc Trâm sẽ đỡ quay quắt hơn, đỡ đau đớn hơn. Rồi bỗng dưng Trâm thấy
mình vô lý hết sức! Tại sao Trâm lại vô lý chống lại, đòi thay đổi những việc
mà đáng lý ra Trâm phải bình tĩnh và vui vẻ chấp nhận nó. Nếu Trâm giống như
con ốc kia... Không, Trâm không muốn để mặc những con sóng cuốn trôi đi. Trâm
thở dài. Có lẽ Trâm nên bắt chước ông Kalidasa để nguyện xin Chúa cho Trâm một
tâm hồn bình tĩnh để cam nhận những sự việc không thể thay đổi được; một lòng
can đảm để thay đổi những gì có thể thay đổi được; và một tinh thần sáng suốt
để phân biệt sự việc nào có thể thay đổi được, sự việc nào không thay đổi được.
Gió biển lạnh làm Trâm chợt rùng mình. Trâm phải về giải thích cho Candie. Có
lẽ cô bé chưa hiểu nổi đâu. Trâm quay lại tìm người đàn ông. Chung quanh Trâm
vắng lặng. Người đàn ông biến mất đột ngột như khi ông ta đến. Trời đã tối hẳn,
vầng trăng hạ tuần treo lơ lửng chiếu xuống mặt biển đen những tia sáng huyền
ảo.
Bệnh viện vào giờ
thăm viếng nên thang máy đầy người đợi. Trâm đành leo cầu thang. Phòng Candie
mở toang, trống trơn. Candie đâu rồi?
Trâm hốt hoảng quay chạy về phía phòng y tá. Cô Helen đụng Trâm ở đầu
hành lang.
"Candie...
phòng cấp cứu!"
Cô Helen và Trâm
chạy đến phòng cấp cứu vừa lúc chiếc xe đẩy Candie ra. Một tấm vải trắng che
lấp hết thân hình cô bé. Cô Helen òa lên. Trâm run tay mở nhẹ tấm vải. Khuôn
mặt cô bé trắng bệch, đôi mắt nhắm hờ, và đôi môi vẫn chúm chím như sắp cười.
Trâm muốn đưa tay xoa mạnh vào bụng để cô bé bật cười dòn dã như mọi lần. Nhưng
Candie nằm im bất động. Candie không giữ lời hứa với Trâm. Cô bé đã ngủ kỹ
trước khi Trâm về. Trâm bàng hoàng. Đầu Trâm quay cuồng, tim đập mạnh - những
nhịp đập không đều, rối loạn. Thành phố, biển, phòng cấp cứu, Candy, Candie...
từng vật, từng người nhảy múa, xoáy thẳng vào tim Trâm. Những bóng đèn trên
trần xoay tròn, vỡ tung toé trên nền gạch lẫn lộn với những phần to, nhỏ của
thân thể Trâm. Trâm không cảm thấy đau đớn vì Trâm không còn biết gì nữa...
Máy bay rời phi đạo
nhấc bổng lên không. Trâm quệt vội giọt nước mắt lăn tròn trên má. Thành phố
biển Myrtle thu nhỏ dần dưới mắt Trâm. Cuối cùng chỉ còn một chấm trắng nhỏ,
nhỏ như ngôi mộ của Candie hôm nào. Máy bay lên cao nữa. Thành phố biển giờ là
một màu xanh mênh mông của mây trời. Trâm nhìn thấy trong đám mây trắng muốt
một màu xanh quen thuộc. Màu xanh lơ của bầu trời, màu xanh thân thương của tà
áo Candie, màu xanh ngan ngát của nước biển. Và đâu đó lẫn lộn, Trâm mơ hồ thấy
những tia sáng xanh hy vọng. Trâm nhắm mắt để giữ thật chặt trong tâm tưởng những
sợi mây xanh và màu áo của Candie. Vĩnh biệt em nhé Candie, Candie yêu dấu của
Trâm.
NXTV
No comments:
Post a Comment