Thursday, May 10, 2012


                                      Thơ Trần Phù Thế
  



Nhà thơ Trần Phù Thế sinh năm 1943 tại Hậu Thạnh (Sóc Trăng). Hiện định cư ở Hoa Kỳ.
Đã xuất bản:
"Giỡn Bóng Chiêm Bao".Thơ Tác giả XB 2003. Hoa Kỳ.
(Thư Ấn Quán tái bản 2006)
" Gọi Khan Giọng Tình". Thơ. Tác giả XB. Tháng 4/2009.Hoa Kỳ.
( Thư Ấn Quán tái bản mùa Hạ 2009)

Thời nhỏ, tuổi đi học, Trần Phù Thế sống ở Đại Ngãi – Sóc Trăng. Làm thơ từ thời đó, ký Mặc Huyền Thương. Về bút hiệu này, Trần Phù Thế thổ lộ với nhà văn Lương Thư Trung như sau: “Với tôi, Mặc là im lặng không nói (hay không dám nói). Chuyện này nói ra thiệt là mắc cỡ quá chừng. Lúc mà ta mười lăm đã lòng say bậu rồi. Tôi khoái một cô bé tên Thương Huyền. Gia đình cô bé rất giàu có, nên cô ấy vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa ba cô bé mặt lạnh như tiền. Tôi đành nhốt hình bóng kiều diễm của bé vào trái tim. Tôi bắt đầu làm thơ. Nghĩ tới nghĩ lui cả tháng không tìm được bút hiệu nào vừa ý. Trực nhớ tới Thương Huyền. Tôi đi tới đi lui trong phòng. Miệng lẩm bẩm đọc tên nàng ngược xuôi, xuôi ngược như lên đồng. Thương Huyền… Huyền Thương… Thương Huyền… Cuối cùng tôi quyết định chọn tên Huyền Thương để tránh nàng hiểu lầm là tôi mê nàng. Tôi đọc lần nữa thấy chỉ cần thông minh một chút là khám phá ra ý đồ của tên cà chớn liền. Tôi lại đi tìm cuốn từ điển tiếng Việt, coi đồng nghĩa với im lặng là gì. Bắt gặp chữ “Mặc”. Tôi mừng như bắt được vàng. Tôi đọc to lên Mặc Huyền Thương… Mặc Huyền Thương nghe cũng êm tai ra phết.”
Với bút hiệu Mặc Huyền Thương, Trần Phù Thế làm nhiều thơ tình cho nàng. Một chuyện kỳ diệu xảy ra: Năm 2004, Võ Đức Trung của nhóm Văn Hóa Pháp Việt tại Paris, mời TPT góp mặt trong một tuyển tập thơ Một Phần Tư Thế Kỷ Thi Ca Việt Nam Hải Ngoại 3. Sách phát hành thì một tháng sau, TPT nhận được một phong thư gởi từ nước Đức với tên Thương Huyền trên góc trái bì thư. Dễ chừng hơn bốn mươi năm không gặp, bây giờ bộng nhận được thư người xưa, TPT vội vàng mở ra đọc với niềm xúc động. TPT kể: “Thì ra con sáo nhỏ của tôi ngày xưa (dù nàng chưa biết tôi mê nàng), bây giờ đã con đàn cháu đống. Gia đình nàng vượt biên năm 1980 và hiện định cư tại Đức. Nàng cho biết ngày xưa có biết tôi làm thơ và đã từng thích thơ Mặc Huyền Thương nhưng không biết là bút hiệu của tôi. Trời ạ, trời hại tôi rồi. Nếu lúc đó tôi học thuộc hai chữ “can đảm”, bây giờ có thể nàng là bà Nội, bà Ngoại của đàn cháu tôi rồi.” Và nàng cho biết khi đọc bài thơ Tuổi Thơ Đại Ngãi đăng trong tuyển tập, nàng đã bần thần suốt ngày nên dò hỏi địa chỉ để viết thư cho tác giả TPT. Sau đó, TPT ngồi xuống viết bài “Bậu Về”, rồi tiếp theo là bài “Tình bậu nhẹ hều” để trách nhẹ nàng. Ngoài ra, trong sự nghiệp văn thơ của mình, TPT còn có bài khóc vợ tựa đề là “Bậu đi” được nhà thơ Hạ Đình Thao và Lê Văn Trung cho rằng “không có bài thơ khóc vợ nào tự cổ chí kim mà hay hơn được”.
(theo “14 Tác Giả Mỗi Người Mỗi Vẻ” của Lương Thư Trung - Trẻ xuất bản 2012)



                                           Thiếu nữ. Nguyễn Trung

BẬU VỀ

bậu về mắt liếc đong đưa
gió xuân đầy mặt như vừa chín cây
bậu về má đỏ hây hây
ta mười lăm đã lòng say bậu rồi

bậu còn chơi ác nói cười
những câu dí dỏm chết đời ta chưa
bậu về nhớ nắng thương mưa
hình như cây cỏ cũng ưa bậu về

như là có chút nắng hè
như là có cả chùm me chua lừng
như là xoài tượng thơm dòn
bỏ vào nước mắm chút đường khó quên

bậu về Đại Ngãi mình ên
bỏ quên kẹp tóc bắt đền tội ta
bỏ quên là tại bậu mà
tại sao lại bắt đền ta một đời
tội nầy không chịu bậu ơi!


TÌNH BẬU NHẸ HỀU

rất nhẹ nhàng
hình như không lay động
bậu nhẹ về
như hơi thở dòng sông
ta ngây ngất
thèm đôi môi đỏ mộng
bởi mê tình nên nuôi mãi tình không

bậu biết đó
tình nào không mê mệt
những thiết tha
cùng nhịp đập con tim
nên một bữa
dạt dào tình dậy sóng
khi tóc thơm phảng phất một mùi quen

như bữa đó
bậu về trong cơn gió
gió thênh thang
bay khắp nẻo vô chừng
bậu lại nữa
lượn lờ không biết mỏi
chỉ riêng ta khan tiếng gọi người dưng

mong đêm nay
bậu về trong giấc ngủ
trong mùi thơm
 hoa sứ trước hiên nhà
con bướm nhỏ
quạt hoài chùm hoa sứ
cũng như ta đuổi mệt tình càng xa

ta rất nhẹ
nâng niu tình hai đứa
cất trong tim
không dám chạm vào tim
ta chỉ sợ
một giây hay phút nữa
tình biệt luôn trốn mất biết đâu tìm

bậu coi nhẹ, nhẹ hều tình hai đứa
ta nặng tình, dẫu chết chẳng hề quên


BẬU ĐI

bậu đi biệt dạng hôm nào
ta trông mút mắt nhớ đau từng hồi
nhớ từ giọng nói tiếng cười
nhớ se tóc bạc cột đời hai ta

bậu đi hình như hôm qua
mà sao cứ tưởng như là nhiều năm
bậu đi lạnh gối ta nằm
hình như cái lạnh, lạnh ngầm trong xương

bước qua ngưỡng cửa âm dương
bậu đi mình bậu chẳng vương vấn gì
còn ta ở lại sống lì
một thân, một bóng, cu ky một mình

bậu ơi, sao bậu làm thinh
nén nhang, cơm lạt bóng hình là đây
phất phơ hồn gió theo mây
mỗi đêm giỡn bóng trăng gầy tàn đêm

bậu về ta thấy lòng êm
như trăng thuở nọ bên thềm thanh xuân
như là tiếng hát bậu ngân
xuống câu vọng cổ tình quân phụ phàng

bậu về trăng sáng ngút làng
hương thơm phảng phất bàng hoàng hồn ta
ngất ngây ôm bóng trăng, và
tưởng đâu ôm bậu thịt da vẫn nồng

bậu đi hồn có về không
nhắn tin theo gió cho lòng ta yên
dầu cho bậu ở cõi trên
hay đang cõi dưới trong miền u minh

ngày mai ta quyết dọn mình
quyết theo chân bậu lênh đênh cõi nào
dầu cho đất thấp trời cao
tử sinh là mới bắt đầu cuộc chơi

ngày mai bậu trở lại đời
và ta trở lại làm người bậu ưng
giọt mừng nước mắt rưng rưng
hai tay ôm bậu mà rung dậy tình

TPT

No comments:

Post a Comment