Ngô
Nguyên Dũng
Khoảnh khắc. Tranh Ngô Nguyên Dũng
mời
em vào đây
cùng
anh! cửa nhà anh lúc nào cũng rộng mở
như
trời đêm nứt ra
những
mùa trăng. nhà trọ anh tuy chật nhưng ngập tràn ánh sáng
từ
hai khung cửa lập loè
đường
sấm sét trời đông phương
trong
tâm hồn anh đầy ắp
những
giông bão nhiệt đới. ngày giao hoan cùng đêm
sản
sinh vạn nhánh sông
và
muôn cánh đồng
no
nê sức sống.
ngồi
xuống đây đi em!
bên
kệ sách này.
hãy
chọn lấy một quyển! đọc và chờ anh
sửa
soạn một ấm trà.
hãy
thắp giùm anh ngọn nến
đã
từ lâu khao khát
tay
người và hơi ấm hiển linh chữ.
tưởng
chừng đã không còn mơ hoang
phó
mặc những câu chuyện bụi ám
đầy
nghi vấn và những vai trò văn chương
trong
đố kỵ đêm.
em
có cảm nhận không?
hương
trà thơm tho thời tiết
nồng
nàn đất. đậm đà nắng. đam mê tình yêu độ lượng
và
khắc khoải những chia lìa.
em
có nghe ra lời réo gọi
của
thác ghềnh ẩn dụ trong mưu toan chữ
về
cái chết và một đoạn kết
không
nhắm mắt?
em
hãy ở lại đây
cùng
anh!
chỉ
một đêm nay thôi!
anh
sẽ kể em nghe nốt câu chuyện người thợ săn
mải
miết tìm bắn những tinh tú
bất
hạnh và vô cùng lẻ loi trong trời đêm. như anh
đã
có lần nhặt được
một
cánh sao già nua
rơi
rụng bên kia rừng. thầm thì chớp tắt lời cứu rỗi
thời
dịch tả. tiểu thuyết và thi ca
đeo
mặt nạ nặc danh
phỉ
báng mùa trăng nạ dòng lang chạ cùng chiếc bóng
cường
tráng của mặt trời
lúc
chia tay địa cầu
bên
kia lũng tối.
cho
anh ôm em
lần
cuối! thay cho lời từ biệt
cùng
em. một nhân vật hư cấu. trước khi
nến
lụn tắt.
NGÔ
NGUYÊN DŨNG
(12.2020)
No comments:
Post a Comment