duyên
Bookmarks by duyên
Trong
một chuyến đi ngắm lá vàng vùng Up North, Michigan, chúng tôi ghé qua một làng
du lịch nhỏ ven hồ, dưới chân Sleeping Bear Dunes uống cà phê, cho T nghỉ tay
lái. Bên kia đường của quán cà phê là một tiệm sách nhỏ, ngộ nghĩnh, lạ. Trên kệ
bày những quyển sách cũ giá trị và những best sellers đương thời (do chủ nhân
chọn lựa). Một thích thú lớn khi tôi chợt thấy những bookmarks 🔖 được tạo
hình từ những tấm ảnh nghệ thuật rất đẹp. Đem tạo hóa lồng vào chiếc kẹp sách
nhỏ xíu là cả một nghệ thuật sáng tạo của nhiếp ảnh cho những người yêu quý
sách và nghệ thuật.
Tiệm
sách là một ngôi nhà nhỏ trong làng với ba góc là ba cửa sổ lớn, thiên nhiên
như hòa lẫn với những món bày biện trong cửa hàng rất hài hòa, sự lựa chọn công
phu, cho khách một cảm tưởng rất tự do phóng khoáng và rộng mở…
Chợt
ngước mắt nhìn ra vườn, một bụi tre nhỏ trồng cạnh lối đi. xanh rì… tôi bỏ vội quyển sách đang đọc bước ra ngoài,
ngạc nhiên nhìn ngắm bụi tre (ở xứ lạnh sao trồng được tre ha?). Đúng là tre,
loại tre rất ngộ, lá xanh thật nhỏ, ríu rít sát cạnh nhau, xào xạc trong gió
chiều từ mặt hồ thổi tới, những hạt cát cuộn bay nhẹ dưới chân, tôi thích thú
và hạnh phúc. Không cầm được lòng, bứt vội vài chiếc lá, xếp trong tay. Tiếng T
cằn nhằn: sao em bứt lá của người ta? Trở vào tiệm trình cô chủ mấy chiếc lá
trên tay, tôi nói với cô về cây tre: dấu hiệu quê hương tôi đó. Đến lượt cô thắc
mắc: sao cô lại cần giữ chiếc lá tre? A! tôi hay làm bookmarks, để tặng bạn. Bạn
tôi, là writers, là poets, là những người
giống như cô đó, who like to do what they love best! … Những chiếc lá
này có lẽ sẽ bay đi thật xa… nhiều nơi trên nước Mỹ, đến cả Âu Châu, rồi về đến
Việt Nam… Cô cười:
“Please
help yourself for more…
Will
you come back with your bookmarks, next year?”
Cười
vui theo chân T ra xe, tôi ép vội mấy chiếc lá vào quyển sách, đem theo đọc
trong chuyến đi. Khi về nhà nhiều việc quá, nào là dọn dẹp vườn chuẩn bị mùa
Đông, rồi có bạn đến thăm… thêm những chuyến đi ngắn, đi hoài… quyển sách ôm những
chiếc lá tre xanh, nằm chơ vơ trong phòng khách.
Tin
nhà thơ Du Tử Lê mất khi chúng tôi đang lang thang cùng bạn cũ, bên biển hồ, cạnh
những rừng cây lá chưa vàng đủ, của một chớm Thu, gió lành lạnh nhẹ, nắng trong
veo… có người thi sĩ mỏi… xếp đôi giầy vào một góc thân quen, tìm giấc ngủ ngàn
thu, trong tiếng nô đùa trẻ thơ của cháu, đếm đủ tuổi đời cho nhiêu đó tác phẩm,
rồi đi…
những
bài thơ bay rợp trời… thay lá thu. bóng ai vừa mất hút…
Xem
youtube của Orchid, đọc bài cô viết về cha, rất cảm động. Tôi tin cô cũng là một
tài năng trẻ, thế hệ tiếp nối đã được hấp thụ những tinh anh tài hoa từ bố mẹ,
như Chinh, như Giang của họa sĩ Đinh Cường và chị TN.
Đọc
bài thơ:
Khi tôi chết hãy đem
tôi ra biển *
có
hai câu:
bên kia biển là quê
hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi
vẫn xanh rì *
Tôi
chợt nhớ những lá tre bỏ quên trong quyển sách, còn nằm yên trong phòng khách.
Dường như có một sắp đặt nào đó rất thi vị, vì chiếc lá tôi mới ép vừa ‘đúng tuổi’**
cho một cái gài sách tuyệt vời…
những
chiếc lá như một nén hương tiễn đưa người thi sĩ…
DUYÊN
* thơ Du Tử Lê
** ‘đúng tuổi’: lá được
ép vừa tới, còn giữ mầu nguyên thủy.
No comments:
Post a Comment