Đặng
Mai Lan
Anh
nói, Chỉ có em dại mới yêu anh, anh vừa già, vừa nghèo !
Tôi
ngẫm nghĩ, chẳng hiểu anh có nghèo thật không ? Tôi đoán chừng anh không nghèo
lắm đâu, có lẽ cũng không giàu. Giàu thì người ta có nhiều việc khác để lo
nghĩ, không có thì giờ để yêu đương lãng mạn như anh. Yêu một người đàn ông
giàu có thì mình sẽ được những gì ? Chưa bao giờ tôi muốn một thứ gì gọi là vật
chất nơi anh. Nhưng chắc chắn một điều nếu anh bủn xỉn, không thể nào anh chinh
phục được tôi. Đương nhiên hai kẻ yêu nhau trễ tràng như anh và tôi không còn
có nỗi mơ ước về một túp lều xác xơ với hai quả tim nóng hổi áp vào nhau. Và nếu
còn kịp thì tôi cũng chẳng dại gì mà ước ao như vậy. Thời đại này điều đó là một
sự hoang đường. Còn chuyện già, anh cứ vờ vĩnh mãi. Anh còn tự tin lắm mới dám
tán tôi. Anh không phải là Trương Chi, mà dẫu có là một Trương Chi thì tôi nhất
định chẳng
bao giờ là Mỵ nương cả.
Trước
anh, tôi có những mối tình. Tôi làm thơ, tôi viết văn. Tôi chỉ viết chơi chơi, khơi
khơi để tôn vinh hạnh phúc và đau khổ của mình. Tôi vẽ vời biết bao nhiêu cảnh
huống mơ mộng buồn bã rồi đặt những mối tình của tôi vào nhìn ngắm. Bây giờ tôi
không viết nữa.
Gặp
anh tôi như người đang chạy ngon trớn bỗng khựng lại, mất đà vì gặp phải một tảng
đá to lớn chận đứng trước mặt. Tảng đá không láng lẫy để tôi phó mặc con đường
đang phải đi trước mắt, tựa lên đấy nghỉ chân, ngã lưng. Tôi vẫn tìm một chỗ an
nghỉ, những khoảng khắc nhởn nhơ như thế trong hành trình sống của mình. Tảng
đá to lớn, sượng nhám. Nhưng đó là một tạo vật lạ lùng đẹp đẽ tôi chưa hề gặp.
Tôi ngắm nghía, tôi sờ chạm một cách e dè và tôi nhận ra rằng không chỉ những
êm ái, mềm mại mới cho ta sự thích thú khi ngắm nhìn sờ mó.
Tôi
bắt đầu thích cái cảm giác râm ran tê cứng từ những ngón tay khi chạm vào những
chân gai, những u mốc thô nhám, sần sượng. Tôi hiểu thêm một chút về đời sống.
Không chỉ thế này mà còn thế kia.
Liên
hệ của tôi và anh được gọi là tình yêu. Mỗi ngày, bằng điện thoại hay điện thư
tôi và anh không ngừng nói yêu nhau. Chúng tôi dấu giếm mọi người chung quanh,
len lén mở cánh cửa đời, mời nhau bước vào không ai hay biết. Nhưng nếu có kẻ
vô hình nào ngồi nghe được hết câu chuyện của chúng tôi sẽ cho rằng anh nói như
để vớt vát, níu lại tuổi trẻ trên đà cùn nhụt của anh, tôi nói như sợ người nào
khác giành nói và tôi sẽ không còn có dịp để nói.
Tôi
và anh nói yêu nhau như người ta chúc nhau ăn ngon, ngủ ngon mỗi ngày, như một
thói quen lịch sự. Nói như để nhắc chừng, sợ rằng không nói sẽ quên đi. Tôi và
anh đang cố chứng tỏ sức sống tràn đầy của mình bằng một chữ yêu. Tôi và anh
gói cho nhau những chiếc hộp vuông vức, bằng những tấm giấy màu óng ánh, như những
chiếc hộp máng trên những cây thông trong dịp giáng sinh chỉ để làm đẹp ...
Chúng không có gì cả bên trong. Những chiếc hộp rỗng như tình yêu của tôi và
anh không có nỗi buồn.
Tôi
không còn viết văn làm thơ để ca tụng tình yêu nữa. Tôi không biết đặt anh vào đâu,
cảnh tình nào trong văn chương tôi cho xứng đáng ? Anh vượt trội hẳn những người
đã đi qua đời tôi mà ! Hay là trái tim tôi không còn chỗ để cất dấu anh, đập
lên những nhịp tình ?
Không
viết văn làm thơ tôi xoay qua nghiên cứu tâm lý nội tại của mình. Tôi ẩn mình,
tôi chính là kẻ vô hình ngồi ngắm nghía, xét đoán cuộc tình tôi.
Tình
yêu tôi và anh không có nỗi buồn. Tôi bên này sông, anh bên kia sông... Cũng từng
ấy mênh mông mà tại sao tôi không đau khổ khóc lóc vì sông dài, nước rộng. Khi
ta yêu người nào, ta thường lưu tâm những gì liên quan đến họ. Tôi không tò mò
lắm, tôi có chú ý những mẩu chuyện vặt vãnh tình cờ nghe được nếu có dính dấp tới
anh. Nhưng tôi lại không hề ngoái mắt, dõi nhìn qua sông bên kia xem anh ở khoảng
nào. Anh cũng không hề biết nơi tôi ở, khung cảnh tôi sống thở ra sao. Chỉ duy
nhất một điều là tôi có được những giờ giấc sinh hoạt thường nhật của anh. Mà
phải như thế chứ, cũng phải có chút gì, nếu không làm sao tình yêu chúng tôi có
thể nẩy sinh, tụ hội. Tóm lại, bằng nỗi rung động hay một sức đẩy nào đó tôi
không rõ, tôi và anh như hai cái bóng bay lượn va vấp rồi tấp vào nhau. Chỉ hai
chúng tôi
thôi, đời sống thiên hạ không có, họ bị gạt hết ra ngoài. Không có kẻ thứ ba
nên không có giận dỗi, ghen hờn.. doạ dẫm chia tay, rồi gương vỡ lại lành, một
kiểu rất cải lương phải có trong mỗi đoạn yêu, của mỗi người.
Nghĩ
kỹ, không phải là tôi không biết giận đâu. Tôi là một người đàn bà nhậy cảm, nghi
hoặc và thích đi hia bảy dặm. Dĩ nhiên là thích được chiều chuộng. Chẳng cần phải
kể ra.
Với
người yêu trước, tôi hay ghen hờn bóng gió, tôi trái chướng đủ điều... Tôi khổ
sở và hạnh phúc. Khổ vì hờn vì giận, hạnh
phúc vì người ấy cũng đã khổ sở theo mình. Tôi không còn được những thứ tình cảm
ấy khi gặp anh. Giận anh cũng như tôi giận mình thôi. Tình yêu tôi và anh không
có sự gắn bó để lo ngại một chia lìa. Giận dỗi chỉ là một tình cảm vô tích sự.
Nếu
tôi trở chứng ngang bướng tôi mất anh là cái chắc. Tôi sáng suốt nhìn ra điều
đó. Nên tôi luôn luôn cười.
Những
điều mà tôi đang phân tích ngẫm ra tôi là một người đàn bà hời hợt, Thực tế đến
trở thành kiêu căng. Người ta bảo yêu là mù quáng, tôi đang ngồi nhìn ngắm tôi
yêu như thế nào thì mù vào đâu được. Có nghĩa là tôi chẳng yêu. Tôi như một bác
sĩ chuyên trị bệnh tim, đang theo dõi điều khiển từng nhịp đập của trái tim
mình bằng máy đo tim hiện đại. Phải nhanh hoặc chậm lúc nào ... ? Tôi biết và
điều chỉnh một cách hoàn hảo.
Tình
yêu của tôi và anh tuyệt vời quá. Yêu nhau thản nhiên như cây cỏ, không hệ lụy phiền
não. Cho đến ngày nào anh nhắm mắt, tôi nhắm mắt lìa đời, cũng chẳng ai biết được
rằng chúng tôi đã từng yêu nhau. Chỉ có cái máy điện toán nó giữ lại tất cả những
đắm đuối mê say của chúng tôi. Nó là khu vườn địa đàng của Adam và Eva, của tôi
và anh. Nhưng giả thử một ngày nào có ai tò mò bước vào khu vườn địa đàng
Hotmail đó, một kỹ sư điện toán tài giỏi thượng thặng chẳng hạn, may ra có thể
tìm thấy vết tích của một tình yêu để lại, chứ chẳng thể nào biết được ai là
ai. Cho dù gã Computer gác cổng địa đàng có mách lẻo thêm điều gì đi nữa thì
cũng thế thôi. Anh thay tên đổi họ để yêu tôi, tôi đoạn tuyệt gốc gác danh tính
của mình để yêu anh. Ôi văn minh tin học như chăn ấm nệm êm cho chúng tôi vùi
sâu ấm áp trong một thứ hạnh phúc không có thật.
Nếu
đem so sánh thì cuộc tình tôi đã không như bao mối tình khác. Chẳng phải là
tình hờ nhưng mọi điều đều dị biệt với cái gọi là tình chân. Chỉ có một điểm
tương đồng đó là sự tàn phai. Những nỗi tàn phai đầy dẫy khắp cùng trên mọi ngõ
ngách tình cảm.
Mấy
ngày nay tôi không có tin anh. Vườn địa đàng vắng lặng. Dạo sau này, anh không còn
đến đó gặp tôi mỗi ngày như trước nữa. Anh không có ở sở làm. Tôi không gọi điện
thoại được cho anh. Tôi biết tìm anh ở đâu ? Anh đi đâu, làm gì mà không báo
cho tôi biết trước như bao lần, để tôi khỏi trông mong ?
Sự
tàn phai, tôi đang nghe ngóng và đếm từng bước đi buồn thảm của nó.
Ngày
nào tôi cũng nói nhớ, nói thương. Nhớ thương nói mãi đã thành một thói quen. Vắng
anh tôi như một người câm thèm được nói. Và tôi nhận ra rằng trong tình yêu
tôi, tôi chỉ là cái bóng lẽo đẽo theo anh. Tôi đã ba hoa tự cao tự đại về mình
một cách khôi hài. Tôi không là bác sĩ nghe rõ được nhịp tim của mình. Người
bác sĩ ấy là anh. Tôi không là gì cả, tôi không có thật. Chỉ là cái bóng của
anh, tôi lệ thuộc vào anh. Đúng như thế ! Anh đứng, tôi đứng.
Anh
ngồi, tôi ngồi. Khi anh nói, anh nhớ em. Tôi lập lại, em cũng nhớ anh. Anh bảo,
đời sống ngắn ngủi, đừng làm nó ngắn thêm vì những phiền hà vô cớ, hãy yêu nhau
! Tôi dạ, đời sống ngắn thật, em muốn yêu anh, quên hết mọi thứ. Tôi là cái
bóng trung thành, tôi răm rắp nghe theo anh. Lập đi lập lại những động tác của
anh một cách chính xác. Và có lẽ tôi muốn vượt cao bằng anh. Bóng nhất định phải
là hình.
Không
có anh, Không có hình để tôi thành bóng. Tôi thu người trong một góc tối.
Không
phải là vườn địa đàng im lìm, nơi gìn giữ thứ hạnh phúc câm của tôi và anh. Nơi
đó không có thật. Tôi không thích nó nữa. Tôi ngồi bệt xuống nền thảm nhà tôi.
Kể như tôi đang đầu chạm tường, chân đụng đất, không còn là bóng vật vờ trên
cao. Tôi là người rất người.
Tôi
cần yêu, nhưng không muốn yêu khơi khơi, chơi chơi, một thứ tình yêu không có nỗi
buồn. Tôi cần một biến cố để tôi khóc lóc, giận dỗi, để chứng tỏ tình cảm thực
của mình. Mà sao tôi lại vớ vẩn ngốc nghếch thế này ! Biến cố chẳng đang ngay
trước mắt tôi là gì. Anh bỏ đi, anh quên tôi... Chưa hẳn thế, biến cố chỉ vừa lấp
ló, bóng đã tắt ngúm, trả lại tôi một người nữ đầy cảm tính, ủy mị. Tôi muốn gì
nữa bây giờ ?
Và
tôi đau đớn nhìn ra tôi với một khúc ruột khô quắt cong queo. Tôi đã phơi lòng
mở dạ mải miết chạy theo anh. Tôi yêu anh đứt ruột. Ruột tôi bây giờ co rúm
nhăn nheo.
Không
phải tự nhiên mà tôi lại đưa hình ảnh một khúc ruột cong queo để diễn tả tâm trạng
buồn bã của mình đâu. Người ta thường hay đem một quả tim rách rưới ra mà sánh
ví hơn là với một khúc ruột. Người ta bảo đứt từng đoạn ruột, cũng như tôi vừa
nói tôi yêu anh đứt ruột. Hình như chưa ai nói buồn đến nỗi ruột nhăn nhúm quắt
queo.
Sợi
giây đàn vừa nói hộ tôi điều đó. Lúc trước tôi thích chơi đàn dù tôi chỉ học
lóm.
Tôi
biết sơ sơ một vài hợp âm để tự đệm cho mình, lâu lâu buồn tình tôi lêu nghêu
hát hỏng.
Bỗng
dưng tôi muốn đánh đàn, tôi muốn hát một tình ca. Cây đàn bụi bậm vì đã bị bỏ
quên nhiều năm. Sợi giây thứ 6, sợi giây có những dấu huyền, có thể thốt lên một
sự nghẹn ngào, thả xuống một tiếng nấc chùng thấp. Sợi giây đã đứt tự bao giờ.
Nó cong queo co rúm như một cái rễ khô bật gốc, như nhánh dây leo đã rụng hết
lá, héo hắt tàn rũ trên một rào dậu bỏ hoang. Và như một khúc ruột nhàu, một nụ
cười nhăn. Đúng vậy ! Tôi búng nhẹ sợi giây đàn, nó chao động xoắn xuýt bật lên
thứ âm thanh như giọng cười buồn vỡ ra từ một đôi môi nhăn nheo rúm ró.
Không
có anh để tôi làm bóng, cái bóng lẽo đẽo theo anh. Tôi còn một cái bóng khác, cái
bóng thực của tôi. Ôi cái bóng nhăn nhúm vẹo vọ ! Tôi không muốn nhìn nó nhưng
biết phải làm sao khi bóng chính là mình.
ĐẶNG
MAI LAN