Đỗ
Hồng Ngọc
Tranh Picasso
André
Maurois trong cuốn “Nghệ thuật già” (L’art de vieillir) có nói rằng khi nào trong đầu mình nảy
ra cái ý “Để làm gì?” thì lúc đó mình đã già thiệt rồi!
Tôi
vừa mới nói “già thiệt” phải không? Ấy, bởi vì lâu nay mình vẫn
biết là đã già, đang già tốc hành, già khú đế mà vẫn cứ nghĩ là
mình đang “già giả” thôi! Mà không phải mình tôi nghĩ đâu nha. Ông họa
sĩ “trời ơi” là Picasso có cái hình này bạn coi nè.
Ông
vẽ cái “già” chẳng qua chỉ là cái mặt nạ thôi, đeo chơi vậy, trong
khi trong ta là một cậu thanh niên trai trẻ, tươi non, hừng hực lửa yêu
thương đó thôi. Tôi vừa gọi Picasso là ông họa sĩ “trời ơi” phải không?
Là bởi vì theo tôi, trường phái “trườu tượng” của ông thực ra chỉ vì
ông có quá nhiều người yêu, vẽ mà như thực chắc chịu hổng nổi với
mấy bà, bèn vẽ bà này cái mũi, bà kia cái mắt, bà nọ cái môi…
rồi chồng chéo lên nhau thế là ổn cả, mặc cho các nhà phê bình nghệ
thuật diễn giải, ổng chỉ cười tủm tỉm một mình thôi!
Tôi
bây giờ cứ định làm gì đó thì bỗng nảy ra ý: Để làm gì? Chẳng
hạn gặp một chuyện gì đó vui vui, hay hay, xưa thì đã “thư gởi bạn xa
xôi” kể cho bạn nghe, hoặc cũng “Ghi chép lang thang” chút gì đó, nhưng
nay “Để làm gì?”. Ngay cả những vấn đề cần tranh luận, cần giải
thích, cần đưa quan điểm chung riêng gì đó, nhưng rồi cũng… “để làm
gì?”. Vậy đó.
Rồi
tôi lại loay hoay “về thu xếp lại…” một mình giữa ngổn ngang tư liệu,
sách vở, gặp chuyện buồn chuyện vui không thiếu định chia sẻ với bạn
rồi “để làm gì?”. Gởi “meo” cho anh Hai Trầu, người bạn hơi già của
tôi hỏi sao lâu nay im re, anh nói già sao nhanh quá anh ơi, chả muốn
làm gì cả. Thì ra, tuổi già, đúng là “Chả cần gì! Chỉ cần già!”
là vậy.
Chủ
nhật rồi, tôi đi Hốc Môn thăm BTD, người bạn đã thân quen từ 60 năm
trước, năm 1960 từng đi chơi suối Lồ Ồ với Nguiễn Ngu Í, Lê Phương Chi,
Hồ Xích Tú (con ông Hồ Hữu Tường), Quách Giao (con nhà thơ Quách
Tấn), Nguyễn Công Thuần… Anh vốn là người mê văn chương, mê sách cổ,
vốn có một vườn cây kiểng, đá kiểng… nổi tiếng một thời, bây giờ
đang… Alzheimer, quên hết mọi thứ. Nhắc chuyện xưa, nhớ chút chút… Anh
nhứt định đòi tôi tặng anh cuốn “Già sao cho sướng?” mà cũng không
biết sướng “để làm gì?”.
Một
hôm, tôi ra ngồi một mình ở café Đường Sách, trời còn lành lạnh sau
cơn bão rớt, chăm chú đọc La Sơn Phu Tử của Hoàng Xuân Hãn, bỗng một
cô bé áo vàng đến hỏi dạ bác tên gì ạ? Tôi ngạc nhiên, ngó lên. Để
làm gì? Dạ để chú thích cái hình con mới chụp lén bác, một ông
già đang mê đọc sách nè… Bác không có tên con ạ. Tôi trả lời. Cô thất
vọng bỏ đi. Tôi tội nghiệp hỏi. Con làm việc ở đâu? Con tập sự ở
báo…, mới ra trường, làm ở phòng… muốn đăng hình phải có tên người.
Ờ, sếp con là ai? Cô nói tên đến người Sếp thứ ba, thứ tư gì đó… tôi
mới à một tiếng có biết. Bác làm nghề gì? Cô hỏi lại. Con đoán
xem. Hình như bác làm ngành giáo dục? Có một chút. Bác làm bên văn
học nghệ thuật? hay Báo chí? Có một chút. Tôi đành khai. Bác làm bên
ngành y. Bác là bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc. Cô ngẩn ra. Người bạn đi cùng
cô à hình như có một nữ bác sĩ tên là Đỗ Hồng Ngọc, con có đọc đâu
đó một bài thì phải. Cô áo vàng bỗng reo lên: À, gõ Google coi nào!
Cô bấm bấm cái điện thoại. Ồ, bác có trong Google này. Tôi nói thêm.
Con thử gõ dohongngoc.com xem. Cô lại ồ bác có “chấm com” nữa hả? Chiều đó, cô gởi tôi cái hình chụp lén
và nói con may mắn được quen biết bác…
Cũng
ngộ phải không? Cô bé chỉ nhỏ hơn mình chưa tới 60 năm, huống chi cái
ông Từ Thức lên non mấy tháng trở về đã nhiều trăm năm trôi qua mà
còn đi hỏi thăm người này người nọ!
Lục
trong đống thư từ cũ thấy có một thư viết tay của một em bé 15 tuổi
ở Bến Tre nói em tình cờ đọc cuốn “Gió heo may đã về” của tôi (1995)
bèn mua về cho Ba Mẹ. Ba mẹ em tuổi mới ngoài 50, hục hặc nhau luôn,
từ ngày đọc cuốn này đã thôi không còn gây gỗ nữa, em rất mừng viết
thư cảm ơn. Nhưng bất ngờ nhất là có một em coi cuốn Nghĩ Từ Trái
Tim, viết về Tâm kinh Bát-Nhã (2003), mua về đọc cho Bà Nội nghe vì
thấy bà nội thường tụng Tâm kinh hàng ngày. Bà nội thích lắm, bắt
đọc cho nghe hoài… Đến khi bà mất, em đã đem cuốn sách Nghĩ từ trái
tim đó “đốt” theo Bà!
Toàn
chuyện “tào lao” phải không. Đừng phiền nha. Thôi thì nói qua chuyện
khác vậy. Bạn biết đó, thơ Đường (thất ngôn bát cú) là thứ thơ ngày
nay ít ai để ý (trừ Tô Thẩm Huy, trước đây giữ mục Đùa với Đường thi
trên báo). Tôi nhớ Nguyên Sa có nói muốn làm thơ Tự do cho hay thì
phải giỏi thơ Đường trước đã! Bạn nhớ nhà thơ Tường Linh không? Đây là một bài thơ anh gởi mấy năm
trước.
Và
đây nữa , bài thơ tôi viết mừng nhà thơ Huy Cận, trong buổi kỷ niệm
Tuổi 80 của ông ở Saigon. Đọc vui thôi nhe. Đừng có kêu “Để làm gi”
nhe.
Bản thảo viết tay của Đỗ Hồng Ngọc tặng nhà thơ
Huy Cận, 1999.
Thân
mến,
ĐỖ
HỒNG NGỌC.
No comments:
Post a Comment