Sunday, September 29, 2019

PHÚT MONG MANH GIỮA NHỮNG TỪ


Nguyễn Thị Khánh Minh

Poetry paintings. Source: Internet

1.
Như thể mỗi ngày
Một trò chơi

Tôi rơi. Đơn độc. Hạnh phúc
Nơi bài thơ tôi viết. Nơi bài thơ tôi đọc
Tôi giấu mình. Vui sướng
Trong lẻ loi tiếng khóc
Trong mơ mộng tự do
Vạt nắng nhảy nhót sau ô cửa kính
Háo hức bùng vỡ

Tôi đi
Trên một lối đi nhỏ dành cho người đi bộ
Nơi tôi có thể vu vơ với con bướm trắng bên đường
Nói những điều mà cọng cỏ và côn trùng có thể nghe
Gió có thể từ đó mà thổi
Mây sẽ vì vậy mà rơi
Ngoài ra
Nơi, không muốn cô đơn. Tôi phải im lặng

Cho dù. Niềm tin tôi vẫn ngợi ca
Có làm tôi vấp ngã
Cho dù. Bài thơ không còn là tấm lòng che chở
Cho dù dự báo của vết thương
Cho tôi biết cuối con đường cũng không phải là nơi đến
Tôi vẫn đi. Với bước chân
Nghe ngóng. Đợi chờ
Như thể mỗi ngày
Tôi là người khách lạ
Đứng e dè trước một cánh cửa. Hồi hộp gõ

Tôi nhất định đi
Vì tôi biết
Niềm vui còn chờ để đặt tên
Nỗi buồn còn mong để trao gửi
Bóng tối ơi
Tôi không quay về nữa đâu
Nơi đã phó mặc tôi cho nước mắt
Làm sao tôi có thể lại bước lên
Sắc cạnh ánh nhìn của đá
Cái thản nhiên của mộng dữ
Sẵn sàng làm thương tổn giấc mơ tôi gìn giữ
Tôi nhất định đi
Cánh cửa ấy lúc nào cũng chờ
Cho tôi đi tới. Cho tôi về nương tựa
– Cánh cửa trái tim tôi –
(2002)

2.
Khó mà thoát khỏi sự cám dỗ
Tôi mải miết
Điều gì khi tôi đặt dấu chấm hết một bài thơ?

Sau một vụ mùa
Tôi chỉ đem về nhà được đôi ba hạt lúa chín
Chút mầu vàng của nó lấp lánh trên tay
Làm tôi đã vô cùng sung sướng
Tôi đã tắm đã hưởng
Tất cả những ngọt ngào mát mẻ của con sông
Và dẫu tôi không mang về một hạt nước nào của nó
Nhưng làn da tôi thì mãi còn dư âm cái trườn mình của
dòng chảy

Bài thơ hoàn tất. Là một điểm hẹn quyến rũ
Nhưng phút mong manh giữa những từ
Lại là lúc đóa hoa đang nở. Đang tỏa hương
Tôi có gì đâu phải vội
(2011)

3..
Khi viết xong bài thơ
Đôi khi. Tôi khóc
Có phải vì lời đã nói về hạt nước mắt chưa rơi
Bị giam giữ
Trong lòng đêm ma mị

Lạc giữa bài thơ
Tẽn tò. Như vừa bị phỗng tay trên. Những chữ
Mộng giữa bài thơ
Nghe mình lam nham nói mớ
Thức giấc cùng bài thơ
Tôi và chữ giật mình
Bóng bay bay. Cao cao. Rồi vỡ

Khi viết xong bài thơ
Tôi thường hay xóa
Dường như tôi sợ bóng tôi
Giãy chết giữa những con chữ đói
Bầy ý nghĩ tử thi
Làm tôi buồn như vừa đưa ai về huyệt mộ

Khi chấm hết bài thơ
Tôi hụt hẫng. Như chưa thể xong lời
(Viết thêm từ một bài thơ cũ 2002)

4.
Những con chữ khi được nối vào nhau
Trong âm sắc tình tự
Chúng làm ta bay bổng
Chúng làm ta ngủ
Chúng làm ta mềm như một điệu uốn cong

Những con chữ khi được nối vào nhau
Tự do. Mạnh mẽ. Thách thức
Như hạt cát vướng trong giày
Như hạt bụi xốn mắt
Như viên đá cắt xuống mặt hồ phẳng lặng
Như miểng vỡ
Mà khi cầm lên ta phải sợ. Cạnh sắc

Người ta đập trên ngôn ngữ
Âm thanh của tiếng búa
Giống như âm thanh
Người ta phá ngôi nhà
Người ta đóng quan tài
Cũng chừng ấy nhát búa
Trên nhịp điệu thẳm sâu của những lời tình tự
Không biết bằng âm thanh nào
Người ta dẫn tôi vào giấc mơ. Của chữ
(2002)

5.
Ánh sáng mềm mại
Ánh sáng móng vuốt
Mê hoặc tôi mỗi ngày
Thành những điều có thể. Trên chữ.
Xin hãy đọc tôi. Tùy theo mỗi phút giây

Đừng tô tôi. Mầu trắng
Ảo sắc của ngây thơ
Vẽ tôi mỗi ngày. Rất quen
Lỡ một ngày tôi khác đi
Với bức tranh thường thấy
Hoặc cho rằng tôi hay nói thế này
Cách của tôi là như vậy
Đến nỗi tôi sợ
Sự thủy chung cũ kỹ của lời
Có thể trong niềm vui không nhận ra mình
Tôi nhảy ra ngoài khung tranh đẹp đẽ
Thấy thế giới vô cùng khác lạ
Và bắt đầu những cuộc phiêu lưu
Xóa tôi đi dưới những cái nhìn quen thuộc
(2002)

NTKM

No comments:

Post a Comment