Thường Quán
Quán xưa. Nguồn: Internet
Tráng lên mặt gỗ, bụi, một trải đều, phẳng, những ngày
đi vắng
Căn phòng, chiếc cửa, màn mành, một nửa,
Những tờ tin cũ, thế kỷ nhật trình -
Đã đi qua lúc nào? Góc bàn những trầy sướt, móng
Của một khách tạm trú, một gã mèo rình rập
Trong bóng tối đêm, những đêm, khum lại mắt rợn xanh
nhìn ra lưỡi kiếm liễu cong.
Những chiếc răng non, đứa trẻ quay lưng, nó thơ thới gặm
nhắm, giấy,
Mùi dâu trên chiếc đĩa con, tiếng còi ga muộn, trong bó
bản thảo kề bên
Đã tránh được cú vồ chụp, đã để lại những vụn phân bông
đùa
Đã thoắt một cái chạy hình chữ chi, như tránh đạn.
Thế là mười mấy năm? Có gì còn đáng để tâm? Tiếng buột
thốt bất ngờ
Như bị trúng một hình ảnh:
Một đám mây hình nấm
một chiếc dép trên đá xạm
một album vuông vuông như bánh lá gói, giữa tro tàn
Hay một người đàn bà ngồi im, một đắm chìm như thể
Ba sinh không lìa bước đã thấy ở một quán nước bên Vườn
Bách Thảo Tokyo.
Trở về trong ánh sáng, đặt chiếc chìa khóa, cạnh ngòi
bút rong, hư dụng
Hút một ngòi mực, gạch xuống những đường thẳng, không
quá nặng tay
Có thể đứng, năm phút thôi, tia nắng mùa Đông đầu tiên sẽ
tới từ hướng núi
Có thể để chiếc kim trên vòng đĩa một khúc dạo rè
Hay ngồi xuống, gọi
không khí
Cho chiếc tách, cũng bụi, cũng cần một lau sạch
Và bắt đầu trở lại, như bên ngoài, một ngày
thường quán
28/7
No comments:
Post a Comment