Lưu
Na
Mẹ con.
Tranh Đinh Cường
Mây
thổi tóc chỉ vừa ráo rồi ra cửa. Người
đưa thư đã đi sau khi gõ mạnh một tiếng khô khan, hô một tiếng giao bưu
kiện. Trên tấm thảm chùi chân trước cửa,
gói hàng trong giấy nâu nằm chơ vơ. Mây
cúi xuống, hộp chữ nhật vuông vức nhưng mỏng và nhẹ, nét chữ Thiên Sơn vẫn vung
vẩy như xưa.
Mây
trở vào phòng, chợt ngạc nhiên nhận ra căn phòng đầy mùi thơm mát của dầu xả
tóc, của xà bông, mùi trong tươi của một buổi sáng vắng lặng. Giờ này hầu hết mọi người chôn mình trong
công việc nơi sở làm, khiến ngày nghỉ của Mây như thêm chút giá trị của ngày
thong thả. Mây đặt gói quà xuống định
tìm kéo rồi một ý nghĩ bật ra trong óc, Mây chạy qua phòng Má.
Căn
phòng im như một góc quá khứ, dù Má chỉ mới rời nhà chưa quá một tuần. Mây ngồi lên chiếc giường đôi, chỗ Má vẫn
nằm. Tấm chăn phủ giường xô lệch, chiếc
xe đẩy tay của Má đứng xéo góc với tủ đựng quần áo, soi bóng cô đơn trong tấm
gương. Mây hít vào ngực, mùi dầu kinh
niên, mùi son phấn – a ha, Mây chưa bao giờ ngửi thấy mùi son phấn của chính mình,
nhưng không thấy đâu là mùi của Má. Mây
nằm xuống, kéo tấm chăn phủ lên mình.
Mây nghĩ mình sẽ thấy mùi của Má khi quấn mình vào món vật dụng hằng
ngày ấy, nhưng vẫn không có mùi gì đặc biệt hơn. Mây quay mặt úp xuống gối, Mây trùm mền qua
đầu. Bây giờ Mây nhớ ra:
người
Má rất khô ráo, mấy mươi năm cận kề, chưa bao giờ Mây thấy Má đổ mồ hôi dù lúc
nóng bức nhất ở Sài gòn, dù những ngày mưa nắng dãi dầu ở sạp hàng Lê thánh
Tôn. Giờ này Má làm gì ở nhà
thương? Lang thang vòng vòng tìm lối
về? Tán với bà Sue lẩy bẩy bằng cái vốn
tiếng Mỹ ăn đong? Kêu ý tá mượn hai chục
đô để bắt taxi về nhà? Hình ảnh Má gò
lưng run run mò mẫm ở một nơi đầy người xa lạ với cái vẻ cam chịu làm Mây ứa
nước mắt, Mây chợt nhận ra, cái gò lưng cam chịu ấy không chỉ có từ lúc đưa Má
vào nhà thương mà cái cam chịu ấy đã có rất lâu đời, rất kinh niên, còn kinh
niên hơn cả mùi dầu gió mà chỉ bây giờ Mây mới nhận thấy. Má, Má, nào con muốn đưa Má ra khỏi nhà…
Khi
cô cán sự đề nghị đưa Má vào trung tâm người già, cô đã hờ trước rằng nếu Mây
có đổi ý cũng không sao vì cô biết đó là một quyết định khó khăn mà Mây dường
chưa sẵn sàng chấp nhận. Mây đã đem hết
khôn ngoan lý trí để quyết định một điều cho là hợp lý. Hai ngày đầu Má rời nhà, Mây vẫn giật mình
thức lúc 2, 3 giờ sáng tưởng như mình nghe tiếng cọ quẹt, tiếng gõ cửa, hay
tiếng nói lí rí gì đó… rồi khi đã tỉnh hẳn chỉ nghe tiếng ngáy của anh Tư đều
đều như tiếng rít thuốc lào của ông ngoại hồi xưa. Mây đã nằm thao thức trong đêm, mắt rũ xuống
vì buồn ngủ, người bã ra vì mệt, nhưng bộ óc thì xoay mòng như ngựa qua muôn
vạn núi đồi với muôn vạn ý nghĩ vụt biến vụt hiện không làm sao níu được ý nghĩ
gì.
Mỗi
chiều Mây vào, khi thì tìm thấy Má ở phòng xem TV, khi thì thấy Má ngồi ở sofa
ngay lối ra vườn. Má nhìn mặt Mây mừng
rỡ ôm chặt, kêu với mọi người chung quanh “my daughter, my daughter…” Mây đưa Má ra vườn ngồi chơi mươi phút, rồi
dẫn vào phòng ăn xí chỗ nơi cái bàn thấp cho vừa tầm của Má. Má ăn ít vì không thấy đường mà gắp thức
ăn. Mây thường ép thêm muỗng này muỗng
nọ, và Má chỉ mới vài ngày nơi chốn lạ đã rất ngoan ngoãn ngồi im trong cái hỗn
loạn của giờ ăn. Ông Joe mới hôm qua còn
nháy mắt cặp mắt xanh biếc thơ ngây với Mây thì hôm nay đã long sòng sọc rượt
hai y tá chạy vòng vòng. Ông giáo sư lại
nghiêm chỉnh rè rè chầm chậm cãi vả hay
phân bua với bà bồ (hay vợ) một điều gì đó.
Sue lẩy bẩy liên tục bốc thức ăn đưa vào miệng bằng bàn tay run như tay
chơi vĩ cầm đang kéo những nhịp 32, trong khi em béo bên cạnh thò tay lấy hộp sữa
của Sue uống nốt theo với chén súp đòi thêm…
Má, Má sống làm sao với cái đời hỗn loạn thờ ơ ấy? Khi xong bữa Mây từ giã để Má lại nơi bàn ăn
vì không dám nhìn thấy Má gù gù lang thang vòng vòng ở cái chốn rặt người
ta… Chiều tháng Bảy trời vẫn sáng lóa, Mây lái xe qua
từng ngã tư nhạt nhòa, về lại căn nhà đã im những lạch cạch lục đục, đã không
còn những vật dụng cất lung tung sai chỗ, sàn nhà không còn đầy những vết bùn,
vết thức uống, vụn thức ăn... Một giờ
thăm Má là một giờ xứng đáng 60 phút 3600 giây, Mây lê thân vào nhà chả thiết
gì nữa cuộc sống, chả còn muốn biết ngày mai.
Mãi hôm nay Mây mới vào phòng Má để nhận ra dường đã có một lớp bụi
trong phủ lên mọi thứ, tựa như căn phòng đã lạnh vắng hơi người từ một kiếp nào
xa. Má, Má có còn về lại chốn này?
Mây
chợt nhớ tới gói đồ Thiên Sơn gửi, chạy về phòng lấy kéo và ôm món đồ trở qua
giường Má. Mây cẩn thận mở gói giấy để
không cắt phạm vào những hàng chữ viết tay của Thiên Sơn.
Thiên
Sơn tặng Mây một bức tranh, đúng hơn là một bức cưa lọng bằng gỗ thông mỏng độ
nửa phân, dài rộng cỡ một tấm liễn dọc, hình hai đứa trẻ súng sính trong quần
áo cổ truyền _ cô bé tóc đuôi gà áo tứ thân, cậu trai áo dài khăn đóng, hai đứa
chung tay cầm một chùm đào. Mây ngạc
nhiên nó còn nhớ sở thích của Mây những ngày tháng mới vào đại học. Thư Thiên Sơn không dài, chỉ nói bâng quơ nếp
sống và một bức hình. Nó ngồi một mình
lọt thỏm trong ghế bành chỉ thấy chõm tóc, mặt hướng ra cửa sổ. Mọi thứ trong bức hình như úa tàn héo hắt,
chỉ khuôn cửa sổ hắt ánh nắng vàng rực rỡ - Sơn nói nhớ nhà. Nhà, cái quê nhà ấy sáng rực như nắng hay chỉ
là lòng yêu cuộc sống của Thiên Sơn chiếu lóng lánh rực rỡ lên tất cả những gì mà
nó mến yêu? Thiên Sơn nói hãy yêu đời,
đừng bịn rịn cùng quá khứ. Quá khứ,
không phải đó chính là giọt nước mắt của Mây bây giờ trước mảnh lưng gò cam
chịu của Má hay sao? Mây buồn rầu nhận
ra, dẫu Mây thật gần với Thiên Sơn trong tình bạn, đời của 2 người như cách
nhau mấy đại dương. Mây đã đi xa đi
trước hết mấy quãng đời trong khi Thiên Sơn dường chỉ mới bắt đầu thực sống.
Mây
ngậm ngùi. Đã mấy năm rồi quẩn quanh chỉ
toàn nỗi chết, của một người, rồi một người, lại người nữa, rồi sẽ đến một
người… Nhiều lúc Mây thấy mình lang
thang nơi nghĩa trang cứ như là đi thăm cơ ngơi của tuổi già, cứ làm như chốn đó
là chốn bình nguyên thảo mộc cho một phút tìm thư thái. Dẫu thấy vô lý nhưng Mây không thể chối cái
cảm nhận bình an mỗi khi đứng dưới vòm cây trong nghĩa trang nhìn ra bãi cỏ
ngát xanh và những tấm bia đen ẩn hiện trên mặt cỏ, một nỗi bình yên không tên
tuổi không nông sâu, nỗi bình yên trắng xóa như mây êm đềm như nước, nỗi bình
yên như “đã có trước vô cùng, và hằng có, và đời đời chẳng cùng.” Những lúc đó Mây nhớ tới những gì người ta
bàn về cái chết - hoặc nó là một đối
nghịch của cái sống, hoặc nó như một đoạn tiếp nối trên sợi dây thời gian. Có kẻ dỗ rằng người ta sinh ra chỉ để chết,
và hùng hục sống. Có ông hào sảng đòi đi
cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất, chả biết hết đêm rồi thì ông sẽ làm gì. Nhưng cũng có người thầm lặng sống cái chết
của chính mình tự những năm tháng thiếu thời mãi cho đến bây giờ, trong tuổi
già bóng xế ngồi lặng bên khung cửa nhìn ánh trời với đôi tròng mờ đục chuyện
nhân gian. Mây đã từng mường tượng sự
chết như từng hạt cát đỏ trộn với sự sống là những hạt xanh dương bên trong
chiếc đồng hồ cát đều đều chầm chậm rớt hạt.
Xanh hay đỏ, rơi xuống rồi là hết.
Đến khi va vào khung cửa sổ mờ đục ấy
Mây đã ngạc nhiên rồi dần ngấm một nỗi đau lòng.
Ở
một khoảng nào đó trong cuộc sống, chúng ta mỗi người bắt đầu cái chết của mình
dẫu ý thức hay không, dẫu quyết lòng hay không.
Những bước lạc loài của Mây trong nghĩa trang có phải là những bước khởi
đầu cho cuộc chết? Mây sẽ về ngự nơi đây
hay tro cốt sẽ biến tan trong bọt nước?
Và Má, chỉ mới 5, 3 ngày vào chốn lạ Má dường đã mịt mờ quên hết mọi sân
si phiền muộn, có phải Má đang bước vào khoảng sương núi chập chùng, tựa như K.
của Đời Không Tâm Điểm? Mây đau đớn nghĩ
đến giấc mơ mấy năm trước, khi quì trước bàn thờ của Má. Má, làm sao để con bước cùng Má những bước
chân quờ quạng nhạt nhòa, để Má không phải cô đơn lạc vào sương núi? Con muốn đi với Má chặng đường gian nan nhất
của kiếp người, con muốn Má thanh thản bình yên biết có một tình thương quấn
quyện chở che tựa những năm con mới ra đời Má đã quấn quyện chở che con. Con có thể đổi điều gì để đi cùng Má đoạn
đường này?
Mây
cầm lá thư ngắn của Thiên Sơn nằm hẳn xuống giường của Má. Tấm nệm hơi trũng xuống theo sức nặng, nhưng
chỗ Má nằm không còn dấu ấn của thân người cũ.
Mây muốn nói một lời cảm tạ cho tình bạn ân cần _ những sớm mai dậy khi
Sơn gửi cho Mây một lời nhắn, khi đêm về một lời thăm hỏi trước giấc ngủ, cái
tình nghĩ đến nhau đầu hôm cuối buổi làm ấm một cuộc đời gian nan, nhưng với
Mây giờ đây mọi sự chỉ là sương núi _ mỗi giọt dẫu cay đắng dẫu mặn mà dẫu được
lắng đọng hay bị quên lãng thờ ơ, tất cả đều chỉ mờ đục như khung cửa sổ của
một người đã sớm cuộc khởi hành. Bây giờ
Má đã khởi hành và Mây cũng tiếp bước cuộc đi vào sương núi.
Lưu
Na
07212015
No comments:
Post a Comment