Nguyễn
Thị Khánh Minh
Hoa đào
1.
Ban
mai đến
Ngày
đưa tôi đến
Lời
hôm qua mối đùn
Lời
hôm qua xanh cỏ
Mớ
ý nghĩ nháo nhào tiếng sấm
Cơn
mưa bất ngờ xóa sạch những vết chân
Không
biết sao tôi nhớ đến dấu lông ngỗng của nàng Mỵ Châu
Con đường trắng nỗi đau thơ dại
Con đường trắng nỗi đau thơ dại
Nước
mắt Mỵ Nương rơi lạc trong mưa
Tìm
đâu đá xanh
Cây
bàng đổ bóng chờ xuống ngõ nhà đen thẫm
Nếu
có một tình yêu
Một
niềm tin mãnh liệt
Khiến người ta hóa đá
Khiến người ta phải bỏ dấu để tìm ra nhau
Khiến người ta hóa đá
Khiến người ta phải bỏ dấu để tìm ra nhau
Và
trái tim chung tình kia chỉ chờ tan ra dưới một hạt lệ
Thì
tôi biết tôi phải làm gì. Nơi mỗi lời đi
Như
những tờ thơ Emily mỗi sáng mỗi chiều mỗi đêm
Thả
rơi ngoài khung cửa
2.
Mùa
xuân đến
Ngày đưa tôi đến
Con đường đang mọc lên
Ngày đưa tôi đến
Con đường đang mọc lên
Lời
sum suê lá mới
Mùa xuân về lẫn trong tiếng sấm
Chút nắng vừa ửng trong lá
Mùa xuân về lẫn trong tiếng sấm
Chút nắng vừa ửng trong lá
Vội
vã. Tôi ngước mặt
Xin đừng là một gian dối của đất trời
Cho tôi óng ả nắng
Xin đừng là một gian dối của đất trời
Cho tôi óng ả nắng
Đi
trong tiếng cười bạn hữu như đi trong tiếng suối
Nhìn
nhau lá reo. Buộc nhau cánh gió no mùa
Nghĩ
mình đi trong ngày khai thiên lập địa
Tất
cả đang ở điểm khởi đầu
Nơi
và lúc. May mắn được bắt đầu bằng niềm tin
Được nhìn thấy mình với một điều dũng cảm ngây thơ
Được nhìn thấy mình với một điều dũng cảm ngây thơ
-Tôi
chết cho Cái Đẹp*-
Là
tôi. Trong những trang Thơ
2.2017
NTKM
*
thơ Emily Dickinson
No comments:
Post a Comment