nguyễn thị khánh minh
A little girl's dream
Chẳng làm sao quên được. Mỗi khi cơn gió se sắt thổi. Mỗi khi ánh sáng sum vầy trên hàng cây lễ hội. Mỗi khi ngọn lửa trong lò sưởi được bật lên tí tách hơi ấm của đoàn tụ. Con nhớ cha…
… Trong căn phòng mùa đông. Những con búp bê trên bàn
học. Những ước mơ bay. Chiếc đũa thần rau muống thổi những bọt xà phòng sắc mầu
lanh lánh nước. Thổi ánh mắt cô ra ngoài đêm.
Đom đóm ngày ấy. Bập bùng váy trắng. Chiếc khăn quàng
dòng sông sáng ngát. Đường mòn khuya. Mái nhà cong cong bờ rêu im. Đón cha về
cây gạo cao rất cao ngó xuống. Những viên gạch tối trên thềm theo cha lốm đốm
ngọn đèn dầu len vào khung cửa.
Ánh đèn đêm ngày ấy. Đẹp như sao chi chít trời đêm bé
thơ ngồi đếm. Cánh tay cha dài với những vì sao. Bàn tay con bé bỏng xòe ra
trông đợi. Chuyện thần tiên theo lời cha trên trời bay bay xuống…
Cô ôm một con búp bê mặc áo đính những ngôi sao bạc. Dưới mái nhà thần thoại xem điệu múa đỏ ngọt của lửa. Theo
Bụt Bống vẽ cuộc đời hạnh phúc. Chiếc áo rách hóa thành áo lễ mùa đông rạo rực.
Chiếc giày chắc chắn phải được đánh rơi trước nửa đêm. Và ai đó sẽ đi tìm.
Ơi giấc mơ cô gái nhỏ. Tan rồi những mảnh ngũ sắc. Cô
bật những ngọn đèn. Mang rất nhiều ánh sáng đi vào giấc ngủ. Mang âm thanh trầm
trầm của cha đi vào giấc ngủ. Trong túi áo ngày ấy cha đã để vào ba hạt dẻ khô
cho mơ ước theo về…
Những bước chân xao buồn hàng
cây phong trụi lá. Tiếng hát Mùa Giáng Sinh Xưa bay từ khung cửa ngỏ nhà ai.
Giấc mơ ấu thời thì thầm trong căn phòng tối. Không thắp một ánh đèn. Không một
ánh sao trên trời. Không một lời kể chuyện. Cô ngồi trong đêm. Nhớ cha. Nghe
gió mùa đông đập cửa.
12.2014
NTKM
No comments:
Post a Comment