Nguyễn
Xuân Thiệp
Giang Hồ Trang ở Austin
Mùa thu thường gợi lên nhiều cảm xúc. Ở Phượng thành ngày nào,
có người nhạc sĩ đã hát trên phiếm đàn: Nhìn
những mùa thu đi / Anh nghe sầu lên trong nắng
(TCS) Mới chỉ là nèt sầu lãng mạn. Thu Hà Nội cũng
vậy, với những cây bàng đỏ rực. Có phải
em là mùa thu Hà Nội / Ngày sang thu anh lót lá em nằm (TQL) Chao ôi, tới
mức này thì lãng mạn đã lên tới cực điểm. Ở đây, trên nước Mỹ, mùa thu rực rỡ
đến say lòng người, lá rơi và tuôn như suối. Vậy mà mình chưa thấy cô nàng nào
nằm trên lá. Có chăng đây đó, trẻ con đùa nghịch hốt lá tung vào nhau như một
trận mưa màu sắc. Nguyễn tôi yêu lắm cảnh này, cũng như yêu những cảnh sắc mùa
thu nơi này nơi khác trên đất nước Hoa Kỳ. Vậy nên có những dòng tản mạn sau
đây.
Mùa thu Atlanta...
Dòng sông nào đưa
người tình đi biền biệt.
Mùa thu nào đưa người
về thăm bến xưa.
Đó là ca từ bài Thu Hát Cho Người của Vũ Đức Sao Biển. Nguyễn
tôi được nghe lại bài này qua tiếng hát Trần Trung Đạo giữa mùa thu vàng
Atlanta cách đây cũng đã nhiều năm. Tới đây, Trần Trung Đạo qua Dallas ra mắt sách,
e lại phải yêu cầu hắn hát bài này lần nữa.
Bài hát hay, giọng
ca ấm, trong âm hưởng mùa thu trên những vùng lá rực rỡ thật là tuyệt vời. Thật
ra, kẻ này chẳng về thăm ai ở bến xưa cả mà chỉ mong gặp lại người của Những
Dòng Sông Không Chảy mà thôi. Vậy mà cũng bồi hồi xúc động. Có lạ không chứ?
Nhưng đây đang nói
về Mùa Thu Atlanta kia mà. Vậy xin trở lại với đề tài.
Năm ấy, khi Nguyễn
cùng các bạn Nhật Hoàng, Đinh Yên Thảo và anh chị Phan Xuân Sinh đến Atlanta
ngày 7 tháng 11, mùa thu với những sắc lá rực rỡ đã hiện ra khắp nơi. Quả không
ngờ mùa thu Atlanta đẹp như thế. Có những cây rực đỏ. Nhiều cây vàng sẫm. Lại
có cây chỉ một màu tím than. Và ngàn cây hợp xướng: lá bay như trẻ con đùa giỡn
trên suốt dọc đường từ phi trường về khu phố người Việt. Đẹp nhất là sau nhà Đỗ
Xuân Quang. Buổi sáng thức dậy xuống uống cà phê thấy rừng lá bời bời.
Vậy mà, mới đây
thôi, như nghe lời trong gió: “Hôm nay Atlanta lạnh lắm. Lá rụng đầy sân, cây
khô cành run bần bật trước những cơn gió hồ như bất tận. Nhiệt độ xuống 30 F,
lạnh lắm. Đi ra ngoài với chiếc khăn choàng... Lạnh ơi là lạnh.”
Trở về lại Dallas
phải tới hơn 10 ngày sau mùa thu mới hiển hiện. Còn nhớ mình có viết: Tới hôm
nay, mùa thu mới thực sự ghé đôi cánh rực rỡ xuống Dallas. Đẹp tuyệt vời. Cây
rạng sắc vàng nâu đỏ tím. Thật ra, năm nay kẻ này được chiêm ngưỡng sắc thu đến
hai lần: lần trước, cách đây bốn tuần lễ ở Atlanta, và bây giờ ở nơi đây. Trong
cảnh sắc lộng lẫy của mùa thu, lòng ai như cũng có chút tình, dù có thể là ảo,
nhưng cũng đủ làm ta say. Vậy xin các bạn hãy tha thứ cho Nguyễn nếu vì mùa thu
mà y bước đi có hơi loạng quạng một tí, lạc qua thế giới của những mộ bia mà
người ta vẫn gọi là cõi tình.
Mùa thu ở Austin
Nghe lời mời mọc dụ
dỗ của anh chàng Ngu Yên, cả bọn gồm mười người đã vượt chặng đường dài trên ba
tiếng đồng hồ để đến hồ Lake Travis ở Austin vào lúc trời đã tối lại thêm cơn mưa
mù mịt. Vất vả thiệt nhưng quả đáng đồng tiền bát gạo. Phải nói cuộc Giang Hồ Hội
kéo dài từ tối thứ Sáu 21 tháng 11 cho tới sáng Chủ Nhật 23 tháng 11 là điều khó
xảy ra lần nữa. Anh chàng Ngu Yên và người đẹp Ngọc Phụng đã bỏ công (và của)
ra lo tố chức một sinh hoạt cực kỳ vui, hay và hào hứng quá chừng. Ở đây xin mở
ngoặc để nhắc tới bàn tay và tấm lòng của Phan Xuân Sinh. Tiếc rằng anh đã không
tới dự được. Xin gởi tới anh lời chúc Happy Thanksgiving.
Hôm ấy, có đồ ăn
ngon (và phong phú), rượu ngon (tràn trề), chuyện trò hý lộng, nam thanh (trừ
Nguyễn tui) nữ tú dặt dìu… Nguyễn mê nhất là những bài hát và giọng ca tiếng đàn
trong hai đêm thứ Sáu vá thứ Bảy. Nhật Hoàng còn nhớ không, chúng ta đã được
nghe từ các ca khúc tiền chiến đến nhạc Vũ Thành, Vũ Thành An, Lê Uyên Phương
sang nhạc sến và nhạc chế, cả những ca khúc một thời của Pháp và blues jazz Mỹ.
Thật quý biết bao khi được gặp những anh chị trong gia đình Duy Trác. Đàn hay,
hát hay và xử sự chân tình, đầy hiểu biết. Phải nói bốn cây guitar gồm Ngu Yên,
Quang, Andy, Đức Duy… đã chơi ngẫu hứng xuất sắc. Và các giọng ca, làm sao nói
hết…Những âm vang dội lên trong tiếng mưa rơi và gió lộng, ánh chớp xanh như gươm
rạch xuống mặt hồ. Mà Nguyễn thì say lảo đảo cho nên xúc cảm đầy tràn tới sáng
hôm sau. Có một điều cần thú nhận và tạ lỗi với quần hào: Mình là tên vô dụng
nhất, chỉ có ăn, uống, ngắm hồ, nghe đàn, nghe hát và say… Đến như hai anh chàng
Hoàng Định Nam và Trần Vũ kia còn biết lo dọn món ăn và hầu rượu, còn Nguyễn thì
ôi thôi, càng nói càng thấy xấu hổ. Ở đây, chỉ xin nói lời cảm ơn. Cảm ơn tất cả
mọi người đã cho kẻ này dự ké và hân thưởng mọi điều tốt đẹp.
Bây giờ xin nói tới
mùa thu. Mùa thu Austin chợt hiện dưới ánh đèn khi xe đi vào vùng hồ đầy những
cây vàng lá. Đêm mưa có thunderstorm làm cây cối tơi bời nghiêng ngả, sáng hôm
sau mở cửa nhìn ra thấy xác lá phủ kín ven hồ và rải thảm trên sàn gỗ ngôi nhà.
Lá mùa thu ẩm nước mưa khiến lòng này chợt chùng xuống, nhớ về bài hát thuở xa
xưa “les feuilles mortes”.
Oh, je voudrais tant
que tu te souviennes,
Des jours heureux quand nous étions amis,
Dans ce temps là, la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
Ôi, anh mong ước biết
bao cùng em nhớ lại / những ngày hạnh phúc xa xưa khi chúng mình yêu nhau /
thuở ấy đời đẹp hơn bây giờ và mặt trời cũng rực rỡ hơn ngày hôm nay
Lá rơi… lá rơi… vun
thành đống / anh chẳng thể nào quên đâu em / lá rơi vun thành đống như kỷ niệm
của chúng mình xen lẫn những niềm hối tiếc… Và gió đã mang đi tất cả
Anh chẳng thể nào quên
đâu em / bài ca em đã hát. cho anh nghe /
bài ca mang hình ảnh của chúng ta / những tình nhân yêu nhau / nhưng rồi
cuộc đời chia cách đôi nơi / thật nhẹ nhàng không gây tiếng vang nào cả / cuộc
đời chia cách chúng ta / và sóng biển đã xóa đi dấu chân của đôi tình nhân tay
đã rời tay
Sáng thứ Bảy, nổi hứng
mình theo Andy, Mỹ Hạnh, Thận Nhiên, Thanh Mai, Hoàng Định Nam và chị Nguyệt đi
thăm một thắng cảnh khác. Ở đây có thác nước và mặt hồ yên ả. Và cũng ở đây mình
gặp gỡ mùa thu rực rỡ không ngờ. Cả một rừng lá vàng, như trường thành như mây
biển, nằm chen vào giữa vùng lá xanh và những tảng đá dựng. Đẹp và hung vĩ quá
trời, không biết Thận Nhiên và Hoàng Định Nam có thu được tấm hình nào để mai mốt
triển lãm không.
Những ngày vui qua
mau trong sắc thu hiển lộng. Chia tay nhau mà còn tiếng đàn tiếng hát bên tai và
dự vị nồng thơm trên môi trên lưỡi. Chừng nào gặp lại nhau đây khi mùa thu sắp đi
qua và đông tới.
Mùa thu, nắng tắt
Mùa thu... Ôi mùa
thu.
Ở đây, thành phố
miền đồng cỏ này, có những bình minh đầy gió, những buổi chiều nắng tắt. Ngồi
nhìn mây xám đầy trời, không hiểu vì đâu Nguyễn tôi chợt nhớ tới những câu thơ
của Maya Angelou:
Mùa hè của tôi đã đi
qua
Những ngày vàng nắng
đã tắt
Những bình minh màu
hồng
khi thức giấc bên anh
giờ đây cũng chuyển
qua màu xám
Và cuộc đời tôi bỗng
hóa xanh xao
Và rồi, theo một
liên tưởng ngoài văn bản, mình nghĩ đến mùa đông của lá bàng màu đỏ gạch và tiếng
dương cầm trong ngôi nhà đổ. Ở đâu đó cũng có hai người chia tay nhau…
Anh chợt ngừng bàn
tay gõ phiếm, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng đã tắt, em ơi. Nắng đã tắt nhưng sự
sống vẫn âm thầm trôi chảy ở đâu đó. Như trong thơ Seamus Heaney:
The riverbed, dried
up, half full of leaves
Us, listening to a
river in the trees
Nửa lòng sông cạn. lá
rơi đầy
Ta nghe sông chảy xiết
trong cây
(Huệ Trân)
Phải rồi, nắng đã
tắt để rồi về đậu trên hàng cây phong, và dòng sông đã cạn bỗng nghe chảy trở
lại trong cây. Sự sống luân lưu không ngừng nghỉ. Vậy em ơi, buồn mà chi.
NXT