Thanh Tâm Tuyền. Tranh Đinh Cường
Anh ra đi. vào một ngày tháng ba
ở thành phố nhiều hồ. mây
trên cây phong du
và tuyết
xứ minnesota
nơi. vũ khắc khoan đã ở. và ra đi
nơi có cung trầm tưởng. và cung tiến
tô thùy yên
đã năm năm rồi
dường như anh vẫn ở đó
ngồi dưới bóng cây phong du. nhìn trời
nhả khói thuốc
trời màu xám
như cuộc đời
lệ người
những viên đá xanh
như anh nói
đêm nay. tôi ngồi một mình
trời dallas . chớp lóe. dường như sắp mưa
đã 12 giờ 30 sáng
đọc thơ anh. dạ khúc
để tưởng nhớ anh
và những bạn bè đã khuất
ôi. những cái bóng. trên tường
màu xám
nhìn tôi
Nguyễn Xuân Thiệp
DẠ KHÚC
Serenata. Pasqualecuppario.com
Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hy vọng
Nên anh dìu em đi xa
Đi đi chúng ta đến công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Đi đi anh đưa em vào quán rượu
Có một chút Paris
Để anh được làm thi sĩ
Hay nửa đêm Hà Nội
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Chiếc kèn hát mãi than van
Điệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy
Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những dày vò ngày mai
Thanh Tâm Tuyền
No comments:
Post a Comment