Vũ
Hoàng Thư
Hôm nay tưởng là ngày nắng nhưng không, mây đại dương sà thấp xuống thành phố như một trời thu giữa tháng 5. Chút gây gây lạnh này có lẽ từ người Montréal mang xuống cho thêm thơ mộng chăng? Khí hậu như gọi mời, bạn hữu kéo hết ra ngoài vườn, bàn nhỏ xếp dài nối đuôi như quán cốc bên đường. Rượu rót và cứ thế bạn ta bừng bừng náo nhiệt chuyện trò. Đủ thứ chuyện, chuyện 10 năm chưa gặp lại, chuyện mới 4, 5 năm trước đây mà tưởng như đà lâu lắm, chuyện người còn, người mất,... lý thú vô bờ làm sao! Tâm điểm là nhà thơ Hoàng Xuân Sơn cùng với phu nhân, chị Kim Lân, mọi người mừng chào đã lâu không gặp, lại có vị chưa từng gặp. Tay bắt siết mạnh. Vòng rộng ôm ghì. Vui thiệt vui! Bằng hữu tấp nập khiến Phượng và Thư tôi cứ lo lắng, chỉ sợ không chăm sóc đầy đủ được cho mọi người, thôi cứ nhờ vào lòng thương mến của quý anh chị mà bỏ qua cho vậy. Xin được kể tên khách quý theo trí nhớ [vốn đã bắt đầu còm cõi]: Anh Chị Trúc Chi – Đoan Thư, Anh Chị Cung Tích Biền – Kim Mai, Anh Chị Phan Chánh Khánh – Trang Nghi, Anh Chị Phan Tấn Hải – Dung, Anh Chị Nguyễn Nhật Cường – Ái Phương; quý Anh, Chị: Lê Thành Tôn, Phạm Quốc Bảo, Đoàn Minh Đạo, Nguyễn Đình Thuần, Trịnh Y Thư, Nguyễn Thị Khánh Minh, Thu Vàng, Thanh Lương, Lê Chiều Giang, Lê Lạc Giao, Tô Đăng Khoa, Nina Hòa Bình, Lê Giang Trần, Nguyễn Hoàng Nam, Thái Hoàng, Huỳnh Thuận, Ka Lăng, Phương Lan, Thân Trọng Mẫn, Yến Tuyết, Vũ Thùy Hạnh, chị Minh (Cao Xuân Huy), Công tử Đính, Trần Hùng,...
Sau màn ẩm thực, mọi người quây quần ngồi lại nghe ca sĩ Thu Vàng, giọng hát thính phòng đệ nhất hiện nay, và nhà thơ Hoàng Xuân Sơn hát, anh không chỉ làm thơ hay mà hát cũng hay ác liệt chứ chẳng chơi. Hai vị này đơn ca, song ca có đủ. Lâu rồi được nghe lại Hoa Rụng Ven Sông, gọi về những cơn mộng đã không còn, “lòng anh tan hoang thôi vỗ tình ơi / ngày như theo sông bóng xế tàn rơi…”. Đặc biệt nghe anh Hoàng Xuân Sơn hát tặng bản “Lời của dòng sông” của TCS, một bản nhạc không ai hát hơn nửa thế kỷ nay. Cảm động quá chừng! Một dòng sông lơ lửng thiếu thời, sựng bóng không chờ đợi... “Ôi hư vô phong kín tuổi thơ ngây mong manh/Rồi dòng sông cũng miên man đưa người về mộ phần…”
Nhà thơ Lê Chiều Giang lặn lội từ San Diego lên bằng xe lửa và Uber để gặp gỡ bạn bè, thật quý hóa và cảm động. Lần đầu tiên được nghe chị hát và đọc thơ, giọng trong veo cao vút khi hát và đầm ấm gọi mời khi đọc thơ.
Nếu chẳng thấy ta thành phố này
Cũng đừng
gắng tìm ở nơi khác
Thôi,
Hãy đăng:
“Bố cáo thất tung”
Cứ nghĩ như ta vừa
Mất tích.
(Bố cáo thất tung, thơ Lê Chiều Giang)
Anh Đoàn Minh Đạo tuy chân có đôi phần yếu hơn trước vẫn cố gắng đến tìm gặp bạn bè, thật đẹp quá sức. Hấp dẫn nhất là giọng đọc thơ sang cả, trầm ấm Bắc hà của anh qua hai khúc ngắn, thơ Thanh Tâm Tuyền.
Và vui nhộn hẳn lên là những giai thoại về làng nhạc xưa qua lối kể chuyện duyên dáng của anh Trúc Chi Tôn Thất Kỳ.
Có một chàng trẻ tuổi thật dễ thương, chàng mang đến một chai rượu rồi khi mọi người đã uống cạn chai, chàng yêu cầu mọi người ký tên lên chai để giữ lại làm kỷ niệm. Chàng tâm sự: “Đứa em nhỏ xin “được gìn giữ vỏ chai rượu “Nước mắt của những người cầm bút” có chữ ký của các anh chị trong bữa hội ngộ.” Chàng ấy là Huỳnh Thuận, vốn giòng hào kiệt, bố là HQ Đại úy CK Huỳnh Duy Thạch, Cơ Khí Trưởng HQ 10 đã anh dũng hy sinh cho tổ quốc trong trận hải chiến Hoàng Sa.
Và không quên Phương Lan, đồng hương Nhatrang của tôi, hát tặng chị Phượng bản “Cô đơn” của Nguyễn Ánh 9. Lúc này chị Ka Lăng đã về rồi, không được nghe, tiếc chưa?
Hình ảnh và một số video clips links đính kèm dưới đây.
Rồi đêm lên dù đêm còn trẻ, đưa nhà văn Trịnh Y Thư ra cửa, anh đội mũ bánh tiêu, lưng đeo cây đàn, anh bước vào bóng tối như một kẻ lãng tử, tôi ước có máy hình lúc đó để ghi lại một hình ảnh thật đẹp.
Nhà thơ Lê Giang Trần là người khách cuối cùng rời nhà lúc nửa đêm khi bông bưởi đã tỏa thơm vườn. Hơi men đã đậm, anh bắt tôi ngoéo ngón tay từ nay làm bạn nhen, nhen... Vui và thương anh vô cùng.
Cuối cùng, xin được cám ơn tất cả bằng hữu đã tụ họp, chỉ có tình bạn mới đem chúng ta đến gần nhau. Nói như nhà văn Tuấn Huy, ngày vui qua mau, và quỹ thời gian thì đã khá vơi dần, bởi vậy... [còn chờ gì nữa mà không gặp nhau?]
VHT & PHƯỢNG
19/5/2023
Hôm nay tưởng là ngày nắng nhưng không, mây đại dương sà thấp xuống thành phố như một trời thu giữa tháng 5. Chút gây gây lạnh này có lẽ từ người Montréal mang xuống cho thêm thơ mộng chăng? Khí hậu như gọi mời, bạn hữu kéo hết ra ngoài vườn, bàn nhỏ xếp dài nối đuôi như quán cốc bên đường. Rượu rót và cứ thế bạn ta bừng bừng náo nhiệt chuyện trò. Đủ thứ chuyện, chuyện 10 năm chưa gặp lại, chuyện mới 4, 5 năm trước đây mà tưởng như đà lâu lắm, chuyện người còn, người mất,... lý thú vô bờ làm sao! Tâm điểm là nhà thơ Hoàng Xuân Sơn cùng với phu nhân, chị Kim Lân, mọi người mừng chào đã lâu không gặp, lại có vị chưa từng gặp. Tay bắt siết mạnh. Vòng rộng ôm ghì. Vui thiệt vui! Bằng hữu tấp nập khiến Phượng và Thư tôi cứ lo lắng, chỉ sợ không chăm sóc đầy đủ được cho mọi người, thôi cứ nhờ vào lòng thương mến của quý anh chị mà bỏ qua cho vậy. Xin được kể tên khách quý theo trí nhớ [vốn đã bắt đầu còm cõi]: Anh Chị Trúc Chi – Đoan Thư, Anh Chị Cung Tích Biền – Kim Mai, Anh Chị Phan Chánh Khánh – Trang Nghi, Anh Chị Phan Tấn Hải – Dung, Anh Chị Nguyễn Nhật Cường – Ái Phương; quý Anh, Chị: Lê Thành Tôn, Phạm Quốc Bảo, Đoàn Minh Đạo, Nguyễn Đình Thuần, Trịnh Y Thư, Nguyễn Thị Khánh Minh, Thu Vàng, Thanh Lương, Lê Chiều Giang, Lê Lạc Giao, Tô Đăng Khoa, Nina Hòa Bình, Lê Giang Trần, Nguyễn Hoàng Nam, Thái Hoàng, Huỳnh Thuận, Ka Lăng, Phương Lan, Thân Trọng Mẫn, Yến Tuyết, Vũ Thùy Hạnh, chị Minh (Cao Xuân Huy), Công tử Đính, Trần Hùng,...
Sau màn ẩm thực, mọi người quây quần ngồi lại nghe ca sĩ Thu Vàng, giọng hát thính phòng đệ nhất hiện nay, và nhà thơ Hoàng Xuân Sơn hát, anh không chỉ làm thơ hay mà hát cũng hay ác liệt chứ chẳng chơi. Hai vị này đơn ca, song ca có đủ. Lâu rồi được nghe lại Hoa Rụng Ven Sông, gọi về những cơn mộng đã không còn, “lòng anh tan hoang thôi vỗ tình ơi / ngày như theo sông bóng xế tàn rơi…”. Đặc biệt nghe anh Hoàng Xuân Sơn hát tặng bản “Lời của dòng sông” của TCS, một bản nhạc không ai hát hơn nửa thế kỷ nay. Cảm động quá chừng! Một dòng sông lơ lửng thiếu thời, sựng bóng không chờ đợi... “Ôi hư vô phong kín tuổi thơ ngây mong manh/Rồi dòng sông cũng miên man đưa người về mộ phần…”
Nhà thơ Lê Chiều Giang lặn lội từ San Diego lên bằng xe lửa và Uber để gặp gỡ bạn bè, thật quý hóa và cảm động. Lần đầu tiên được nghe chị hát và đọc thơ, giọng trong veo cao vút khi hát và đầm ấm gọi mời khi đọc thơ.
Nếu chẳng thấy ta thành phố này
Cũng đừng
gắng tìm ở nơi khác
Thôi,
Hãy đăng:
“Bố cáo thất tung”
Cứ nghĩ như ta vừa
Mất tích.
(Bố cáo thất tung, thơ Lê Chiều Giang)
Anh Đoàn Minh Đạo tuy chân có đôi phần yếu hơn trước vẫn cố gắng đến tìm gặp bạn bè, thật đẹp quá sức. Hấp dẫn nhất là giọng đọc thơ sang cả, trầm ấm Bắc hà của anh qua hai khúc ngắn, thơ Thanh Tâm Tuyền.
Và vui nhộn hẳn lên là những giai thoại về làng nhạc xưa qua lối kể chuyện duyên dáng của anh Trúc Chi Tôn Thất Kỳ.
Có một chàng trẻ tuổi thật dễ thương, chàng mang đến một chai rượu rồi khi mọi người đã uống cạn chai, chàng yêu cầu mọi người ký tên lên chai để giữ lại làm kỷ niệm. Chàng tâm sự: “Đứa em nhỏ xin “được gìn giữ vỏ chai rượu “Nước mắt của những người cầm bút” có chữ ký của các anh chị trong bữa hội ngộ.” Chàng ấy là Huỳnh Thuận, vốn giòng hào kiệt, bố là HQ Đại úy CK Huỳnh Duy Thạch, Cơ Khí Trưởng HQ 10 đã anh dũng hy sinh cho tổ quốc trong trận hải chiến Hoàng Sa.
Và không quên Phương Lan, đồng hương Nhatrang của tôi, hát tặng chị Phượng bản “Cô đơn” của Nguyễn Ánh 9. Lúc này chị Ka Lăng đã về rồi, không được nghe, tiếc chưa?
Hình ảnh và một số video clips links đính kèm dưới đây.
Rồi đêm lên dù đêm còn trẻ, đưa nhà văn Trịnh Y Thư ra cửa, anh đội mũ bánh tiêu, lưng đeo cây đàn, anh bước vào bóng tối như một kẻ lãng tử, tôi ước có máy hình lúc đó để ghi lại một hình ảnh thật đẹp.
Nhà thơ Lê Giang Trần là người khách cuối cùng rời nhà lúc nửa đêm khi bông bưởi đã tỏa thơm vườn. Hơi men đã đậm, anh bắt tôi ngoéo ngón tay từ nay làm bạn nhen, nhen... Vui và thương anh vô cùng.
Cuối cùng, xin được cám ơn tất cả bằng hữu đã tụ họp, chỉ có tình bạn mới đem chúng ta đến gần nhau. Nói như nhà văn Tuấn Huy, ngày vui qua mau, và quỹ thời gian thì đã khá vơi dần, bởi vậy... [còn chờ gì nữa mà không gặp nhau?]
VHT & PHƯỢNG
19/5/2023
No comments:
Post a Comment