Tố
Nghi
Tranh siêu thực. Nguồn:
Internet
Thinh
không chuyện đổi giống bỗng thành đề tài sốt dẻo trong gia đình.
Số
là... có tên đực rựa kia, vợ con đàng hoàng, tới tuổi 65 (tức đất gần hơn trời
rồi) bỗng quyết định biến thành mệnh phụ - phu nhơn thì tới nay báo chí chưa đá
động gì tới - Tướng công phàn nàn: Sáng nào vào nét check email cũng thấy nó đứng
ngồi chình ình trong trỏng !
Tui
cũng vào nét chớ sao, nhưng cứ hụt hoài, mải cho tới tuần trước mới "chụp"
được nó trên TV, đang thao thao ngôn ngữ với đám cử toạ đông đảo bên dưới. Chời
hỡi chời... Tóc dài buông thả bờ lưng, mặt mũi phấn son coi cũng được. Vòng 1
vòng 2 vòng 3 dợn sóng gồ ghề.;. Đại khái nó là đờn bà thứ thiệt. Nhưng... chừng
há miệng thỏ thẻ thì ồm ồm tiếng ễnh ương. Nản quá xá nản!
Ngó
nó một hồi tui sanh lòng thắc mắc : Để có được núi đồi và thung lũng thiên
nhiên ngần ấy, hẳn nó phải được cung cấp đủ hormones. Và khi đủ hormones thì giọng
nớ phải oanh vàng líu lo mới phải. Vậy là sao ? Tướng công nói "trăng sao
gì nữa, đồng bằng thành gồ ghề khúc khuỷu là do đắp đất đá nhơn tạo. Hormones tẩm
vào người chưa đủ lâu đủ dài để hai dây thanh quản căng ra chớ chi. Người thông
minh coi vậy chớ thỉnh thoảng vẫn... ngu đột xuất".
Đực
rựa trở thành thị mẹt nọ đừng trước đám đông (và truyền thanh truyền hình báo
chí) tâm sự vắn dài, rằng hồi đó giờ nó vẫn nghĩ mình là đờn bà bị nhốt trong
cơ thể đờn ông, nên ao ước ngày xổ lồng thoát cũi. Và ngày ấy đã đến sau khi kỷ
niệm sinh nhựt 65 xong - nghĩa là nó đã khắc khoải chờ mong trong thơi gian tối
thiểu cũng cỡ 23,725 bữa -
Chuyện
đổi giống của nó đã thành đề tái nóng hổi trong những show TV thuộc loại xe cán
chó, chó sống nhăn còn xe chết máy. Và nó đã xông thẳng vào nhà tui gọn lẹ tới
độ hổng kịp rung chuông cửa. Trước tiên, tướng công tủm tỉm cười: Để dành tiền
cho má nó... trọn một giấc mơ. Kế đó đám anh em bên chồng cũng tủm tỉm y chang
và nhao nhao hỏi tới: Chừng mô bà chị nhớ báo trước, cho tụi em chuẩn bị làm
shower đánh dấu ngày trọng đại. Khổ cái... chuyện của tui, tui nói xong quên, hổng
dè đám thính giả nghe rồi download chớ hổng delete. Thế là nhắng lên!
*
Nghe
nói tui sanh vào giờ thứ 26, lúc má yên trí mình đã "sạch sẽ", nào ngờ
vẫn "bẩn thỉu" y chang, cái bụng cứ bự từ từ. Té ra một bông hoa đang đâm chồi nảy lộc trong
trỏng. Rồi má sanh lòng ái ngại, cấm cung miết trong nhà hổng ra đường nữa.
Hồi
đang ốm nghén rề rề, thinh không có người quen của tía tới chơi nhà, ông bấm
tay gieo quẻ mần màn huề vốn: đứa nhỏ này là con trai thì rất tốt, còn bằng như
con gái thì cũng hổng tới nỗi… lắm ! Dĩ nhiên song thân hổng tin ba chuyện vớ vẩn
của đám thày bà. Tía nói: Nhà có 2 trai 2 gái rồi, chừ đứa này ra con gì cũng tốt,
nó sanh sau đẻ muộn phải thương gấp đôi (hallelu...ui-ya).
Má
khai hoa một chặp thì nở nhụy ra con thị mẹt, và đương nhiên nó là qúi nữ trong
gia đình. Quí nữ ở đây hổng phải gái quí mà út gái, là cái phản nghĩa của trưởng
nữ, tính theo thứ tự - còn bằng như tính tùm lum nữa thì nó ở vị thế đối nghịch
của trưởng nam !
Trong
gia đình tui là đứa lạc lõng, bị vì các anh chị đều lớn hơn tui nhiều chút. Kỷ
niệm với chị ba, anh tư, chị năm nay lờ mờ hết còn rõ nét, nhưng với anh hai
thì đậm sâu. Tía má, nhứt là má, hổng được đi học nhiều. Chuyện học hành của
con mỏ nhọn, tía phó thác hết cho anh. Anh hai quyền huynh thế phụ, thành khẩn
dạy dỗ con mỏ nhọn cho nó nên người.
Học
chữ con nọ có hơi chậm, nhưng học chơi thì lẹ dzô cùng. Thông minh quá khổ
trong chuyện học chơi, chẳng mấy chốc mỏ nhọn dẫn đầu đám lâu la lối xóm sàn
sàn tuổi - đám lâu la nọ chỉ toàn đực rựa, bị đám thị mẹt kia đang mắc chơi
chuyền, rải ô, ẳm bồng búp bế và đụng chút là tức tưởi khóc, đứng trong hàng
ngũ với chúng thiệt là bận tâm -
Mỏ
nhọn dzậy nên thị mẹt chăm chỉ ríu rít tiếng oanh, từ hừng sáng lúc mới mở được
một mắt chưa kịp mở con thứ hai, tới chiều tối lúc má cầm roi mây bắt nín nói đặng
còn đi ngủ - nói nhiều quá làm phiền lối xóm chung quanh - thì nó buộc phải chịu
phép... ngậm mỏ. Nó có tiếp tục nói trong mơ hay không tui quên hỏi, chừ muốn hỏi
cũng hết có... giả nhời !
Qúi
nữ như gió trời, được cho tự do suốt tuổi thơ. Tưởng là hên chớ xui thấy bà.
Đám
anh em họ quanh nó hầu như tuyền đực rựa - thì cũng lác đác vài đứa con gái chớ
sao không, nhưng bọn nọ rất điệu đàng và mít ướt đúng truyền thống, nên khoảng
cách thành diệu vợi ngàn trùng. Thoảng hoặc chúng cần thị nữ quân hầu mới chịu
khó nhớ ra con mỏ nhọn, còn thì lờ tít. Chưa kể... vừa ngó thấy MN bên này đường,
chúng lẳng lặng băng qua đường bên kia ngay tấp lự!
Chơi
với con trai thôi cũng chưa tới nỗi, tui còn được má cho bận đồ khín của chúng
luôn, bị bao nhiêu đồ con gái dến vào người, chỉ thoắt cái là tiêu dên, lớp
rách, lớp bị chính tui cắt xé ra đậng... cử động cho dễ !
Chơi
với con trai cũng tỉ như mang trứng chọi đá, nên rồi qúi nữ được anh tư truyền
cho ngón "cẩu chưởng" thuần thục. Má nói: Thằng tư mày chỉ em cắn người
ta, trước sau chi cũng có ngày bị chúng dzả rụng răng ! Tía phì cười dạy thêm
chiêu "ăn vạ". Địch thủ bị cắn chưa kịp cắn trả lễ thì con nọ đã hét
tướng lên mần màn la lối thị uy thảm thiết. Lối xóm thất kinh hồn vía, nhảy dzô
binh vực con nữ tặc thế cô ! Hai chiêu cẩu chưởng và ăn vạ được MN xử dụng thường
xuyên tới nhuyễn nhừ.
Rồi
đang thong dong vậy thì một bữa, thinh không tía má ra lịnh giới nghiêm, truyền
rằng con gái lớn rồi, từ nay phải vào khuôn vào phép.
Cái
khuôn phép của con gái vốn ngặt nghèo hơn con trai gấp bội. Tự do chớ, nhưng là
tự do trong... khuôn khổ. Và cái khuôn khổ nớ chật hẹp quá độ, cũng tỉ như nhốt
gió trời vào bao... hộp quẹt. Cuộc sống đang vui tươi thinh không xuống sắc thảm
sầu. Thế là đầu tui từ từ manh nha giấc mộng con : "biến thành đực rựa".
Cha
nội kia thấy mình là đờn bà bị giam hãm trong cơ thể đờn ông, rồi mần màn thoát
cũi sổ lồng ở 65 tuổi. Tui thì trái lợi, chưa bao giờ nghĩ mình là đờn ông
trong thân thể đờn bà, thành hổng cũi hổng lồng chi dzáo. Nhưng có giấc mộng
con to dần thành cục hột xoàn sáng rỡ : Ngủ một đêm dậy, dzô toa-lét đứng hùng
dũng.
Tướng
công biểu: Muốn thì cứ đứng cho biết, ai cấm cản chi đâu nà! Dỡn hoài! Hồi nhỏ,
thỉnh thoảng tui cũng có đứng thử chớ sao không, hổng một mà đã rất nhiều bận,
nhưng hổng bận nào thành công ráo nạo. Đứng kiểu này là đứng có điều kiện, mà
điều kiện nọ tui sẽ không có bao giờ.
Trời
sanh sao, phải chịu vậy thôi! Cũng bởi được tiá má thả lỏng quen dzồi, chừng tới
tuổi giới nghiêm mới sanh màn đau khổ! Thời ni có lẽ bớt rồi – ít ra là ở bên
này, tui thấy vậy và tin vậy - chớ thời trước bị kìm kẹp ngộp thở luôn.
Làm
con gái lỗ lã thấy bà. Chị ba tui hổng được phép có bồ. Chị phải ngồi đó chờ thời,
có ai ưng cau trầu tới hỏi rồi gật hay lắc - sau khi tía má đã rà radar coi có
hạp sóng không - Giả như chị hổng lọt mắt xanh một người bạn học của anh hai
thì dám cũng ế. Cho dù con gái ế thời nớ coi như trọng tội, nhưng để nó ra
ngoài la cà tự kiếm chồng thì hổng được, làm vậy còn chi thể thống gia tộc, ảnh
hưởng tới anh em. Vậy là sao?
Còn
nết ăn nết ở, lời ăn tiếng nói nữa cà. Phải nghiêm trang thùy mị hòa nhã dịu
dàng, phải đạo hạnh đoan chính khéo léo hiền thục, rạng rỡ vui tươi …. Chời hỡi
chời, cái list đức tánh con gái cần phải có bỗng dài dằng dặc.
Sau
cùng thì... cho dù cái list nọ được khoanh gần hết, nhưng sự thực vẫn là, và
bao giờ cũng là… phải có tiền, càng nhiều càng tốt, để vực cái checklist nọ đứng
lên cho vững. Con gái nhà giàu bao giờ cũng đẹp hơn - người đẹp vì lụa, nhà
nghèo hổng có tiền mua lụa phải bận đỡ vải thô, cùng lắm là… popeline, đẹp sao
đặng - và do đó đã đắt chồng hơn.
Cũng
bởi đám đực rựa vốn chất phác thiệt thà, chúng tin tưởng một lòng câu “sang vì
vợ”. Giữa hèn và sang thì chọn sang cho khoẻ, bị vì sang luôn luôn song đôi với
đẹp, mà đẹp thì chưa chắc đã sang -ai cắt nghĩa được chuyện sang và đẹp lên tiếng
dùm cái tui mang ơn –
*
Tía
má đi đâu cũng dẫn qúi nữ theo, bị bỏ lợi nhà hổng ai trông chừng, lớp sợ tui
lêu lỏng rồi hoang đàng chi địa, lớp sợ tui bị trẻ lớn hiếp đáp (hai chiêu “cẩu
chưởng” và “ăn vạ” được dạy phòng thân là lúc này heng).
Đi
theo tiá má lắm khi con tim rất sầu não, vì rằng… cứ phải ngồi một chỗ nghe người
lớn bàn đề những chuyện đẩu đâu - và thong thả đớp kẹo bánh cho bớt buồn cái miệng
- Những chuyện người lớn nọ, ở đám đờn ông luôn luôn là chánh trị xã hội hay ăn
nhậu đớp hít. Còn ở đờn bà luôn luôn là nhà cửa chồng con và… ghen tương (bao gồm
bắt ghen và úynh ghen).
Cái
đầu non nớt của tui từ từ tỉnh thức: Làm đờn bà khổ hơn làm đờn ông gấp bội!
Hồi
lớn dọng dọng, nhơn có đám nói trong gia đình, giữa thanh thiên bạch nhựt, tui
tỉnh bơ tuyên bố một câu xanh dờn: Nữa lớn ưng ai con sẽ đi hỏi nó chớ hổng chờ
nó hỏi. Tại sao lại cứ phải chờ! Thím tư cười ngất: Lỡ nó lắc thì sao. Tui nói
đâu có sao, rồi con lại đi tìm đứa khác hỏi nữa. Nguyên nhà rần rần còn hơn cái
chợ. Má ngao ngán thở dài, lo cho tương lai hậu vận con quí nữ. Má nói nó như
con trai, trước sau chi sẽ hổng ai dám rớ tới ! Còn chuyện ghen và uýnh ghen thì
khỏi, tui loại liền ra khỏi danh sách cần học tập phát huy - vụ ni chừng rảnh
báo cáo tiếp, bà con thong thả chờ đó -
Như
tui vầy gọi là garcon manqué, tức tomboy (keyboard của tui thiếu dấu sê-đil)
Garcon hay boy hàm nghĩa thiếu niên. Chữ tây coi vậy tượng ảnh tượng hình hết
biết, garcon manqué nôm na là “trai thiếu”, thiếu chút nẹo nên chưa đầy đủ lắm
để có thể gọi là con trai. Hình ảnh trái ngược của “trai thiếu” hẳn phải là
“gái thừa”. Thì gái chớ, nhưng có chỗ dư ra cũng chút nẹo. Chỉ vì cái chút nẹo
đó thôi mà sanh bão tố!
Sau
này trong sờ làm, một tên đực rựa đã gọi lén sau lưng một nữ đồng nghiệp của nó
là... “đờn ông có vú”, cũng vì mệ ni thiếu nữ tánh do đã hổng xính xái mà reglo
với nó quá khổ - hổng phải tui đâu nha, đừng vội tưởng lầm – Giấc mơ đứng của
tui nó là như vậy chớ hổng rắc rối tốn kém chi.
Chừ
thì tui đã quá tuổi để mơ mộng rồi, đành chịu phép phải ngồi. Đứng được lên nó
lộn xộn lắm mà chưa chắc đã sướng, vì rằng thời nay đã khác rồi, nhứt là ở quốc
ngoại. Ngó bộ ngồi rồi chỉ tay năm ngón vậy mà khoẻ hơn.
Nhưng
khổ cái... thính giả của tui tình hình hổng thèm update! Hồi đám con cô ba (đứa
nào cũng già đầu hơn tui ráo nạo) lần đầu gặp tướng công, chúng ồn ào: Hỏi gần
hỏi xa chẳng qua hỏi thiệt, vậy chớ có phải chị sáu đi hỏi anh sáu không? Tướng
công nói: ừa, tui bị bả đi hỏi mà hổng dám lắc, sợ bả uýnh lọi giò!
Chấm
hết.
TN
No comments:
Post a Comment