Trần
Yên Hòa
Chân dung Bé Ký
Tranh của Bé Ký và Hồ Thành
Đức
Tại Sài Gòn, một buổi chiều năm 1965, họa
sĩ Hồ Thành Đức mở cuộc triển lãm đầu tiên. Buổi chiều, bên ngoài phòng tranh,
nắng bắt đầu dịu dần, phòng triển lãm vắng khách. Hồ Thành Đức lơ đãng đi dạo
quanh phòng, thì cánh cửa chợt mở, một người con gái bước vào. Nàng ăn mặc rất giản
dị, nếu không nói là quê mùa, tóc kẹp buông thả dài sau lưng. Nàng đến xem từng
bức tranh treo trên tường.
Mới nhìn người con gái, Đức thấy lạ,
nhưng khi nàng dừng lại ngắm từng bức tranh, anh mới chợt nhớ ra, khuôn mặt
nàng là một hình ảnh quen thuộc anh thường thấy trên các báo, kể cả những tờ
báo ngoại quốc. Ô! anh nhớ ra rồi. Đó là họa sĩ “đường phố” Bé Ký. Bé Ký đã nổi
tiếng qua các bài giới thiệu nét vẽ đặt biệt của cô.
Đức khấp khởi vui trong lòng, nhưng anh
cũng cố làm mặt tỉnh.
Đức đến gần cô gái, như người chủ phòng
tranh đến giới thiệu tranh mình đến với khách thưởng ngoạn. Anh vừa định lên tiếng
thì cô gái đã nói trước:
- Anh là họa sĩ Hồ Thành Đức? Phòng tranh
có vẻ vắng quá há?
Đức nói như muốn thanh minh, về sự thành
công của cuộc triển lãm này:
- Thưa cô! Không đâu cô, buổi sáng và trưa
nay khách đến xem tranh rất đông. Tôi đã bán được một số tranh khá nhiều. Bây
giờ là buổi chiều nên hơi vắng.
Anh cố làm ra vẻ bằng lòng với câu trả lời
của mình. Nói xong anh nở một nụ cười thật tươi, nhưng cô gái vẫn im lặng không
đáp lễ. Cái im lặng của cô gái ghi nhận một sự đứng đắn, nhưng không lạnh lùng.
Cô nhìn quanh phòng tranh và tiếp tục chăm chú xem từng bức tranh.
Anh tỏ vẻ thân mật, muốn mời cô gái ký
vào tập ghi chữ ký lưu niệm của khách, thì bỗng nhiên cô gái hỏi:
- Anh có biết tôi là ai không?
Dù biết đây là Bé Ký, nhưng Hồ Thành Đức
vẫn cố giấu. Anh trả lời:
- Thưa cô! Thật lấy làm tiếc, xin lỗi cô
là ai?
Cô gái sửa lại mái tóc, nhìn anh cười:
-
Tôi là Bé Ký.
Đức suýt xoa, nói như một sự xin lỗi vì sự
không quen biết này:
- A, thế ra cô là Bé Ký, họạ sĩ đường phố.
Thế là chúng ta cùng một nghề, nghề cầm cọ.
Trả lời xong, Đức thấy lòng mình yên ả,
nhẹ nhàng. Một tình cảm ùa vào tâm hồn anh, như một luồng gió mát len vào căn
phòng trưng bày, chỉ có hai người.
Anh
hỏi tiếp người con gái xưng mình là Bé Ký.
- Hôm nay cô không ra Catinat, Lê Lợi để
vẽ tranh à?
Cô gái cười hiền hậu. Rồi cô nói như một
tâm sự:
- Không anh ạ, mấy hôm nay tôi không ở
Sài Gòn. Tôi ở Ban Mê Thuột mới về, về cốt để xem phòng tranh của anh đó.
Hồ Thành Đức reo vui trong bụng. Bé Ký đã
là một họa sĩ nổi tiếng, có thể tên tuổi của nàng nổi trội hơn anh bây giờ. Dù
anh đã học Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế, rồi Cao Đẳng Mỹ Thuật Sài Gòn, nhưng đây là lần
đầu tiên anh triển lãm, trong lúc đó, Bé Ký đã có cuộc triển lãm đầu tiên từ
năm 1957 và sau đó đã có triển lãm nhiều lần nữa.
Từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, như có một sợi
dây vô hình, như là định mệnh, đã gắn kết tình yêu của hai người lại với nhau,
dù trước đó, Đức đã có bạn gái, nhưng anh cũng cho qua, để đến với Bé Ký, như một
tình yêu đầu đời, với sự trong sáng, giản dị, chân thành của Bé Ký. Sau khi tìm
hiểunhau, cả hai biết cùng đồng cảnh ngộ, đều là trẻ mồ côi.
Và lễ cưới diễn ra. Họ nhà trai không có
ai, họ nhà gái cũng vậy. Khách mời toàn là bạn bè từ các bạn văn nghệ, các họa
sĩ thân quen, đến các bạn là nhà văn, nhà thơ, nhà báo, cùng đồng hương Quảng Nam Đà Nẵng...
Đám cưới thế mà vui, rôm rả tiếng cười
nói, của đám bạn trẻ. Và lời chúc tụng hai người hãy sống với nhau đến đầu bạc
răng long.
(viết
dựa theo ý một bài của Luân Hoán)
Và đúng như vậy, từ 1965 đến nay 2021,
đúng là 56 năm, một cuộc tình dài lâu, dù trải qua nhiều biến đổi của đất nước,
có vượt biên, có tù tội... Nhưng cuối cùng gia đình Hồ Thành Đức - Bé Ký vẫn
qua được bến bờ tự do, đã định cư tại Midway City, California, Hoa Kỳ, từ năm
1989 đến nay.
Tôi “biết” Bé Ký từ những ngày còn nhỏ,
khi đọc trên tờ Thế Giới Tự Do ở thư viện quận lỵ nơi tôi ở. Tờ Thế Giới Tự Do
in đẹp, giấy láng tốt. Tờ báo giới thiệu Bé Ký một cách trang trọng, dành 2, 3
trang gì đó. Với sự ăn mặc giản dị, Bé Ký đi trên đường phố Sài Gòn, vẽ tranh và
bán cho khách qua đường. Tôi chỉ biết về Bé Ký như vậy, nhưng qua xem tranh của
chị trên tờ Thế Giới Tự Do, tôi rất thích vì tất cả đề tài chị vẽ, đều gần gũi
với quê hương Việt Nam, như “Mẹ và con”, “Chọi gà”, “Mẹ chải tóc cho con”, “Giã
biệt”, “Che dù”, “Đi chợ mua bông sen”...
Với Hồ Thành Đức thì tôi cũng chỉ nghe
tên anh trong những bản tin hội họa trên các báo. Nổi
đình
nổi đám nhất là lúc Hồ Thành Đức làm chủ tịch hội họa sĩ Trẻ (trước 1975)...
Ở Mỹ, khoảng những năm 2001, 2003, tôi
phụ trách tờ Đặc San Quảng Nam Đà Nẵng, Hồ Thành Đức năm nào cũng sốt sắng đóng
góp bài vở, anh không có cái kiêu hãnh của người đã nổi tiếng, là người họa sĩ
đã thành danh.
Rồi những ngày sau, là ngồi cà phê. Cách
đây khoảng hơn 15 năm, Hồ Thành Đức thường đến cà
phê
F. Anh đến một mình, đi xe buýt nhiều chặng để đến, khi về, có anh em nào rảnh,
cùng đường, thì cho anh quá giang về. Còn không, anh đón xe buýt về.
Ngồi với Hồ Thành Đức, nghe anh nói chuyện,
cũng là một niềm vui, vì anh nói rất sa đà…Nói về anh, về Bé Ký, hay những quen
biết thơ văn với các tác giả khác. Anh nói thao thao bất tuyệt, có những giai
thoại rất hay về các tác giả khác, như về Bùi Giáng, về Nguyễn Đức Sơn. Anh mê thơ
Bùi Giáng nên anh thuộc nhiều thơ Bùi Giáng. Hồ Thành Đức có một trí nhớ rất tốt
là thuộc lòng nhiều thơ của các tác giả mà anh thích.
Sau đó, Hồ Thành Đức có thực hiện một
tuyển tập tranh, lấy tên là “Ngựa Trắng Đi Khuya”, anh bỏ công hàng năm trời để
“thực hiện cho bạn bè văn nghệ” tập này. Mỗi nhà thơ, nhạc sĩ, anh lấy một số
đoạn thơ, hay một lời nhạc anh thích, rồi ghép với tranh của mình, để thành tuyển
tập.
Sau khi thực hiện xong, anh muốn in tập
này trong nước, nhưng qua “gọng kìm kiểm duyệt” trong nước, sách không được cho
in. Sau đó anh chọn lọc lại, và in ở hải ngoại.
Tôi được anh biếu một cuốn, trong sách được
anh dành cho 1 trang, với bức họa của anh có tên
là
Đá Đam Mê với 2 đoạn thơ trong bài thơ Uyên Ương của tôi:
Em
hương nhụy hồng hoa ta hãy hái
Chùm
môi thơm từng cánh rã trên tay
Lòng
hoang tưởng mùa thu em thức dậy
Bàn
tay mềm cho tình ái mê say
Ta
hát khúc uyên ương trên đồi cọ
Giữa
mùa thu trùng điệp ánh sao rừng
Lòng
đã mở tan hoang bài ca cũ
Khúc
tình tang trùng khuất giữa mùa xuân
Lần đầu tiên tôi đến nhà Hồ Thành Đức để
mượn anh một số tranh nhân ngày họp mặt đoàn tụ của các cựu học sinh liên trường
Quảng Nam Đà Nẵng sắp tổ chức, tôi mới diện kiến họa sĩ Bé Ký. Dáng chị nhỏ con, gương mặt hiền lành. Thấy tôi đến chị ra
chào hỏi vui vẻ. Giọng nói Bé Ký toát ra vẻ chơn chất của người đàn bà thực
thà. Chị nói chuyện khoảng 5 phút là chị trở vào phòng, để tôi nói chuyện với
chồng. Anh Đức đã dẫn tôi đi xem phòng tranh của anh và Bé Ký.
Căn
phòng khách chứa đầy tranh.
Sau
đó, tôi đến nhà thăm và xem tranh Hồ Thành Đức Bé Ký nhiều lần. Mỗi lần đến chị
Bé Ký đều ra tiếp, vẫn với nụ cười hồn hậu, với khuôn mặt hiền lành, chị cũng
chỉ hỏi thăm vài ba câu rồi rút vào trong phòng. Hình ảnh Bé Ký tôi chỉ nhận được
có thế.
Khoảng
2, 3 năm gần đây, Hồ Thành Đức không đi uống cà phê nữa. Nghe nói vì tuổi già
nên anh yếu sức, lại có bịnh Alzheimer nên không đón xe buýt được nữa. Về Bé
Ký, nghe nói chị cũng yếu, và cũng bị Alzheimer.
Cho đến vào chiều Thứ Tư, 12 Tháng Năm,
2021 vừa qua, họa sĩ Bé Ký qua đời tại nhà, ở thành phố Midway City, hưởng thọ
83 tuổi.
Trong lời với phóng viên báo Người Việt,
anh Hồ Thành Cung, con trai của anh chị, kể: “Mẹ mất
vào
khoảng 2 giờ đến 6 giờ chiều. Tôi về nhà thì thấy bà mất trong lúc ngủ và đang
nắm tay ba.”
Chỉ từng đó chữ, mà cảm động biết bao
nhiêu, khi Bé Ký ngủ và “đi” luôn, trong lúc còn nắm tay
chồng.
Xúc động thay với tình yêu gắn bó của cặp
vợ chồng cầm cọ này!
TRẦN
YÊN HÒA
Tranh Bé Ký
No comments:
Post a Comment