Hoàng
Xuân Sơn
Snow. By Irene Horiuchi
TUYẾT GIỮA THÁNG TƯ
Một
người khách quen dáng
trên
quãng đường lạ xuân
tháng
tư còn nhớ tuyết
khóc.
giấu một nỗi niềm
Làm
sao em biết được
tâm
cảnh rộng biên đình
mỗi
gợn buồn khí hậu
vẫn
gọi thầm u minh
Làm
sao làm sao được
sợi
dây hai đầu chùng
mà
mối sầu khôn thể
gỡ
một lần vô chung
(2:32 pm) 16 avril 20
LŨNG CÚ
Ta
phong tước hiệu nhau
thi
sĩ và thi sĩ
trong
mùa khổ nạn này
virus
là thi sĩ
Ôm
lời thơ chết chóc
thi
sĩ là virus
trái
đất lủng lẳng treo
hồi
lửa chuông báo dữ
lời
ôn dịch lan tràn
mù
mờ gieo khởi điểm
những
con tán xuống đường
đội
lên chiếc xe không
người
đụng người bịt mặt
màu
không gian đặc quánh
thời
gian trét miệng mồm
màu
quan tài hiển lộng
không
còn đất cho cây
khói
thở và nghẹt thở
đậm
đặc những luống cày
Chim
đừng ăn vi khuẩn
người
đừng thở vi khuẩn
lửa
đốt cháy lò thiêu
làm
sao mình lý sự
Làm
sao một chiếc thìa
đã
run lên khổ sợ
làm
sao tách nước ấm
làm
sao những dây đàn
Cuối
cùng một chấm hỏi
về
đâu những mùa than
cây
bạch dương thầm lặng
rơi
khẩu nghiệp bên đàng
H
O À N G X U Â N S Ơ N
[7:44 am]
07 tháng tư năm 2020
No comments:
Post a Comment