Nguyễn
Thị Khánh Minh
Nhớ pho tượng lính
1.
MỘT NGÀY HÈ
Dẫy
bỏng mùa hè
Đất
cong người ngó
Lửa
trong nắng ấy. Đem ngày tới.
Lửa
trong ngày ấy
Cháy
lan màu phượng đỏ
Cháy
loang hốt hoảng
Những
bóng lá nào còn có thể rơi xuống
Những
tiếng động nào còn có thể lay động
Những
bước chân nào còn có thể đi
Lời
nói bốc khói. Hạt lệ cũng đang bốc khói
Những
thành phố, những con đường bốc khói
Ai
chụm lửa thời gian
Mùa
hè ngún đỏ nỗi đau
Mầu
hoa ứa lửa
Lửa
tháng Tư. Tràn trưa.
Ngày
như một cái lò nướng
Ai
vặn quá lửa một tin dữ
Thành
phố và người
Bỏng.
Khát. Khô. Ngơ ngác.
Nhà
cửa và cây và những con đường và hai hàng hoa rức đỏ mùa phượng vĩ, bạn tôi
khóc rằng, huyết phượng ***. Trưa
tháng 4 cong vòng lưng em tôi ôm con chó nhỏ mới qua đời, con chó nhỏ thổ mầu
phượng đỏ. Trời trồng đứng bóng. Dòng sông chảy từ mắt người trôi về bao la biển,
mầu xanh một thời âm vang huyết biển***.
Mắt
nhìn tôi hạn
Trời
ơi. Tôi nhớ những cánh chuồn chuồn bay trước cơn mưa
Rồi
nó bay vào trong câu thơ của một thời hạnh phúc…
4.1976
*Chữ Nguyễn Lương Vỵ
2.
XA NHÀ
Con
gió theo tôi đi
Con
đường lui lại xa
Chòng
chành con mắt ngó
Bịn
rịn con tóc nhỏ
Hương
nắng với tay theo
Trời
đứng lại buồn thiu
Tưởng
sẽ chẳng có gì
Mà
tim chừng như vỡ
Cái
nhớ cứ theo đi
Tưởng
sẽ chẳng có gì
Mà
hẫng chân điểm tựa
Ơi
Sài Gòn. Tôi đi…
Tưởng
sẽ chẳng có gì
Mà
đôi khi thảng thốt
Gọi
Sài Gòn. Như mơ
4.2007
3.
KÝ ỨC PHỐ
Bỗng
rất đỏ một mùa hoa
Bỗng
rất trắng rác trên đường phố
Bỗng
rất nhiều màu rác bay trên đường phố
Bỗng
rất khác. Âm thanh vang trên đường phố
Bỗng
rất lạ. Người chạy trên đường phố
Nghìn
mảnh vỡ trong mưa
Phố
thảng thốt
Phố
tới lui. Sấp Ngửa
Phố
vẫy tay. Đưa. Đón
Người
đến, phố-là
Người
đi, phố-lạ
Phố
hội họp
Phố
đàn ca
Phố
hớn hở ngày cửa mở
Phố
len lén đêm cài then
Phố
tung hê nụ cười
Phố
che nhau nước mắt
Phố
rộng chân người tới
Phố
co cụm nắm bàn tay
Phố
bay mắt nắng hồng
Phố
vùi lòng lụa bạch
Phố
ngửng đầu lên. Phố tung hô
Phố
cúi mặt đằm. Phố nén lệ
Ôi
lòng phố ơi
Phố
hát phố hỏng
Phố
cờ phố xí
Phố
mang người đi
Dặm
lòng thương hải
Ôi
tình phố ơi
Phố
ngùi phố ngậm
Phố
tang phố thương
Một
lòng nhau luống…
4.2012
4.
CHO TRỜI ĐÊM NGÓ XUỐNG
Ngó
lên trời rưng lệ
Đêm
lu mầu trăng xa
Ngó
xuống một thân thể
Chiếc
bóng vừa bứt ra
Một
thân rỗng như gió
Chạm
vào khắp nơi đêm
Nằm
xuống nằm với cỏ
May
ra còn trông lên
Lấy
ánh nhìn cỏ non
Cho
nước mắt thành sương
Lấy
trong trẻo hạt sương
Cho
trời đêm ngó xuống
Ngó
xuống trái đất này
Mênh
mông trường lưu thủy
Ngó
xuống đêm sâu này
Lau
hoài không hết lệ
4.2013
5.
THÁNG 4.2014
Đêm
nay coi TV
Trong
“festival Huế” họ treo ngàn ngọn lửa trên cầu, một nghệ thuật sắp đặt lửa, họ
nói, để nối kết quá khứ với hiện tại. Ôi dây xích lửa nối dài nỗi bỏng.
Cầu
Trường Tiền đêm lễ hội hoá vòng đai lửa. Dòng sông điệp trùng ma bóng. Nhấp
nhô.
Tôi
ước sao. Được treo dọc suốt thân cầu những hạt lệ bằng thủy tinh. Những vai cầu
sẽ lung linh pha lê xanh -chứng tích nước mắt Sông Hương và Huế-.
Và
khi xem chắc chắn sẽ có người, như tôi, được bật khóc bằng hạt sông một đời quẫy
bao sóng mặn. Để một thời nỗi đau nay thành hạt lệ long lanh -dẫu chỉ là những
hạt pha lê treo một đêm trên vai cầu hư ảo.
Tháng 4. 2014
(Huế
tổ chức Festival tháng 4.2014)
6.
MÕ PHỐ
Mõ
phố rao buồn
Ngọng
nghịu hồi chuông
Ù
con gió chướng
Áy
cỏ tai ương
Buồn
rao mõ phố
Dựng
mồ khói sương
Người
ma nhí nhố
Cám
cảnh âm dương
Vọng
rao hồn phố
Tai
nghe rất rõ
Nước
mắt đang tan
Cười
ran như vỡ
Chân
người thấp cao
Rừng
sâu hút bóng
Tượng
đá chờ nhau
Buồn
rao mõ vọng
Vọng
phố lưu vong
Mất
tên mất tuổi
Nhớ
biển lưu thân
Hạt
sông ngậm muối
Hạt
buồn rao mưa
Phố
kim phố cổ…
Chuyện
kể. Đời xưa
Sài
Gòn như mơ…
4.2017
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
No comments:
Post a Comment