thơ
hoàng xuân sơn
Painting & poetry by Catherine
ở trần gian thường đôi co
lết xuống địa ngục hết trò
lung lăng
chưng
tìm
về cây cỏ hàng ba
khi
không níu áo sa đà suối sông
đã
khô cạn kiệt cánh đồng
tình
đời. sấm nộ. cơn dông bão rầu
người
đâu xe đâu tuôn đâu
mũ
đâu đội mãi trên đầu mũ ơi
phừng
phừng một bữa nắng nôi
rưng
rưng một dải núi đồi rưng rưng
diện
tháng
3 lạnh. xuân chửa về
bỗng
nghe giật gió. từ tê tái. hồn
tháng
3. thèm một nụ hôn
của
thời cháy bỏng. bồn chồn. hanh xưa
tiếng
môi ngon. giữa nắng. vừa
miếng
tươm mật ngọt. miếng trừa yêu sâu
cái
vuốt ve chợt nhiệm mầu
mà
rồi tháng lạnh. mùa ngâu lại gần
năm
luồn. đáo tiệp thu phân
bỗng
dư một chút sinh phần cỏ hoa
bây
giờ tràng hạt tháng 3
chuỗi
sương lạnh biếc ngân hà tím sao
lãnh
lạnh
lẽo tôi
nồng nàn em
chúng
ta thức đủ trăng mềm sóng thưa
lời
trách cứ cũng như thừa
lời
yêu thương chẳng đếm đo được lòng
con đường vô vị cong cong
chỉ
trỏ vào hàng ghế câm
bỗng
nhiên nhớ một nụ mầm trổ hoa
em
ngồi đấy. từ xưa. giờ
mà
rồi đi biệt chỗ ta hẹn cùng
em
thùy dương. em. mông lung
tỳ
lưng phướn ngả một vùng y sa
park
khi
rừng ôm lục xanh cây
quàng
vai bỗng nhớ hương bầy đàn xưa
khẳng
khiu cành níu xuân
vừa
lấn
qua đông tái
chút
mùa của ni
khỏa
thân trên má đương thì
mùi
hương giú kín từ bi thực phồn
cây
rừng. và lá vô ngôn
trần
vai lạnh mấy sắc ròn thị phi
HOÀNG
XUÂN SƠN
No comments:
Post a Comment