Thursday, March 8, 2012


Lại mở tập thơ “Tôi Cùng Gió Mùa” 

Nguyễn Phước Nguyên



Nguyễn Phước Nguyên là người làm thơ trẻ. Ở trong Nhóm Quạ (Ô Thước) của Phạm Chi Lan. Và là bạn (vong niên) của kẻ này. Ngoài ra, Nguyên còn là nhạc sĩ.
Cách đây khoảng mười năm, khi “Tôi Cùng Gió Mùa” được in ra, Nguyên đã có bài viết và ca khúc do sự đồng cảm với tác giả. Bây giờ, mười năm sau, Ngiuyễn Phước Nguyên lại viết một đoạn ngấn về “Tôi Cùng Gió Mùa”. Đây là điều an ủi với riêng tác giả tập thơ. Cho nên xin đưa lên đây như một kỷ niệm riêng tư.

Chú cảm ơn Nguyên. Và sẽ xin noi về Nguyên trong những  ngày tới đây.
NXT 

Lại mở tập thơ Tôi Cùng Gió Mùa ra dưới mái hiên của chỗ sửa xe.  Lần này đọc thật trọn vẹn từ đầu tới cuối.  Những tiếng động vẫn thỉnh thoảng vang lên, nhưng không còn là chi phối.  Chúng trở nên thân thuộc, và cần thiết.  Bởi thơ của Nguyễn Xuân Thiệp không đòi hỏi một tách rời thực tại.  Thơ Nguyễn Xuân Thiệp là đời sống hằng ngày.  Với những mệt nhoài, những trở trăn, những tin yêu và bi vọng mà mỗi phần đời đã đem đi hay mang đến.  Bất quá, mỗi người có một lối cảm nhận và ghi nhận khác nhau.  Bất quá, Nguyễn Xuân Thiệp đã chọn thơ để làm điều này, cho chính bản thân mình.  Sống trọn vẹn.  Viết nát ý.
Gấp tập thơ lại, tiếp tục ngồi chờ trong tiếng mưa rơi.  Không thuộc được câu thơ nào sau ba lần đọc.  Chỉ thấy man mác, dịu đắng một niềm vui.  Là biết mình đã, trong quyền năng hạn hẹp nhưng tuyệt đối của một người thưởng thức, đến thật gần cùng tác giả.  Và hạnh phúc là biết rằng khi cảm giác ấy vẫn còn cuồng lưu trong mặc tưởng, tác giả vẫn còn ngồi thật gần bên cạnh.  Để nhỏ to, để sẻ chia những niềm riêng liệm kín, những nỗi chung cưu mang.  Bây giờ.  Và mai sau.  Bằng chính ngôn ngữ riêng của trái tim mình:
          chiều ấu thơ.  đi trên đường quê hương
          thấy lòng mình là sông lớn
          ôm đất.  ôm cây
          và muốn làm thi sĩ
          chia sẻ bát cơm với trẻ không nhà
          chuyện trò cùng người tuyệt vọng
          đắp bài thơ lên những phận người
                              (Những Buổi Chiều Qua Trong Đời Tôi)
          ...

          khuya nay. còn ai đọc thơ anh dưới đèn.
          xứ người.  những cánh cửa đã khép
          anh làm thơ.  cho ngọn gió điên
          cuốn bay đi.  bay đi.
          thơ qua hoang mạc
                                (Tempe, Thơ Qua Hoang Mạc)         

     Và nếu điều vừa nêu trên là ước ao chân thật nhất của mỗi thi sĩ, Nguyễn Xuân Thiệp đã thành công.  Dẫu chỉ với tim tôi. 

NGUYỄN PHƯỚC NGUYÊN


No comments:

Post a Comment